Nhưng điều đó không quan trọng nữa.
"Phụ thân, người có nhớ Ngọc Nhi không!"
Bối Cẩm Nhược lạnh nhạt nhìn cảnh tượng phụ từ tử hiếu của họ. Đứa con trai mà nàng hết lòng che chở, chỉ vì vài ba câu nói của phụ thân nó, liền có thể hoàn toàn không để tâm đến người mẫu thân này. Bọn họ mới là một gia đình, còn nàng mang thai chín tháng mười ngày, giống như là không công tặng cho Triệu Phi Dương một đứa con trai tâm đầu ý hợp.
Thật trớ trêu, đây có lẽ là báo ứng của nàng.
Triệu Ngọc chạy đến bên cạnh Triệu Phi Dương, thấy dáng vẻ của ông ta, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Phụ thân, người có đau lắm không?"
"Có phải là vì không thể đi tiểu không ạ?"
Lời trẻ con ngây thơ đ.â.m thẳng vào người Triệu Phi Dương. Nhắc tới chuyện này, ông ta lại cảm thấy đau nhói. Nhưng Triệu Ngọc là công cụ để ông ta thao túng Quảng Đức Trưởng công chúa, nên bây giờ Triệu Phi Dương không dám tỏ thái độ, chỉ có thể gắng gượng nặn ra vẻ mặt của một người cha hiền.
"Ngọc Nhi ngoan, phụ thân không sao."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Quảng Đức Trưởng công chúa: "Cẩm Nhược, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Gia đình ba người chúng ta hãy cùng nhau tâm sự."
Ông ta thật đúng là không biết xấu hổ, còn dám nói "gia đình ba người".
Bối Cẩm Nhược khẽ cười một tiếng: "Ta không vào đâu."
"Triệu Phi Dương, ngươi sẽ không cho rằng, ta đến đây lần này là để níu kéo ngươi đấy chứ?"
Nụ cười của Triệu Phi Dương cứng đờ. Chẳng lẽ không phải sao? Nàng không sợ ông ta thật sự bỏ đi, đến lúc đó Ngọc Nhi sẽ oán hận nàng ư?
Bối Cẩm Nhược nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ hòa hợp của họ. Một năm trước, khi nhìn cảnh này, nàng chỉ cảm thấy thật tốt đẹp và hạnh phúc. Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy phiền muộn.
"Bản công chúa đến đây là để giao con cho ngươi. Triệu Ngọc quả không hổ là loại người giống ngươi, một lòng một dạ hướng về ngươi, hoàn toàn không để tâm đến tình mẫu tử giữa ta và nó."
"Nếu đã như vậy, đứa trẻ này liền giao cho ngươi. Bản công chúa cũng không cần nữa."
Không chỉ Triệu Phi Dương sững sờ, mà Triệu Ngọc cũng ngây người.
"Mẫu thân... Mẫu thân, người nói người không cần Ngọc Nhi nữa sao?"
Trông nó vô cùng đáng thương. Nếu đổi lại là ngày thường, Bối Cẩm Nhược đã sớm mềm lòng mà ôm lấy dỗ dành, an ủi nó. Nhưng nàng đã dỗ dành suốt bốn năm, để rồi dỗ ra một kẻ lấy oán báo ân. Bây giờ nó mới chỉ là một con sói con, chờ đến khi trưởng thành, đắc chí rồi chẳng phải sẽ càng càn rỡ hơn sao.
Triệu Phi Dương cũng ý thức được, Quảng Đức Trưởng công chúa đã thất vọng với Triệu Ngọc rồi, đứa trẻ này đã không thể kiềm chế nàng được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cẩm Nhược, sao người có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Ngọc Nhi mới bốn tuổi, nó không thể không có mẫu thân, sao người có thể vứt bỏ nó?"
Triệu Ngọc đã bật khóc nức nở.
Dù sao cũng là đứa trẻ mình đã yêu thương bốn năm, trái tim băng giá của Bối Cẩm Nhược vẫn mềm đi một chút, quyết định cho nó thêm một cơ hội cuối cùng.
"Triệu Ngọc, ta hỏi con, giữa cha và mẹ chỉ có thể chọn một, con chọn phụ thân hay mẫu thân?"
Nước mắt Triệu Ngọc tuôn trào: "Con muốn, con muốn, con muốn cả hai! Con muốn cả hai mà mẫu thân!"
"Người ở lại đi được không? Không phải người thương Ngọc Nhi nhất sao? Không phải người yêu Ngọc Nhi nhất sao?"
"Tình yêu người dành cho Ngọc Nhi đều là giả dối sao?"
Bối Cẩm Nhược đã biết được lựa chọn của nó. Nàng vẫn chưa dạy dỗ được đứa trẻ này.
Nàng xoay người lên xe ngựa rời đi.
Triệu Ngọc thê thảm gọi nàng ở phía sau. Bối Cẩm Nhược vén rèm cửa sổ nhìn lại. Nàng vẫn lo lắng nếu Triệu Ngọc chạy theo xe ngựa của mình, liệu có bị ngã, có xảy ra chuyện gì không.
Kết quả là tiếng gọi của nó nghe thì thê lương, nhưng một bước chân cũng không hề đuổi theo.
Bối Cẩm Nhược cười tự giễu. Lập trường thật kiên định, là nàng tự mình đa tình rồi.
Bối Cẩm Nhược kiệt sức dựa vào thành xe, thân mình lắc lư theo xe ngựa, cũng như lục bình không rễ trôi nổi. Vào cung một chuyến, nàng đã mất cả hai đứa con.
Nghĩ đến đây, nàng cuộn tròn người lại, úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc nức nở. Tiếng khóc bị tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lấn át. Nàng không dám khóc quá lớn tiếng, nếu bị hạ nhân bên ngoài nghe được, nàng sẽ mất hết thể diện.
Quảng Đức Trưởng công chúa vì chuyện con cái mà đau lòng, bên này Hàm Ninh Trưởng công chúa cũng đang vì chuyện con cái mà phiền não.
Tiên sinh trước đây của Bối Kiềm hoàn toàn dạy cậu theo phương pháp của một kẻ mọt sách. Bây giờ cậu tuổi còn nhỏ, nhưng cảm thức về đạo đức lại rất cao. Họ Bối nhà nàng mấy đời nay, ít nhất các đời hoàng đế đều là những lão cáo già giảo hoạt. Kết quả đến đời Bối Kiềm, lại cho ra một đứa bé cổ hủ miệng đầy lễ nghi, thánh nhân chi ngôn, tôn sùng đạo quân tử.
Đúng là mồ mả tổ tiên kết phát (mộ tổ chôn ở nơi đất thiêng).
Nhưng đến Hoằng Văn Quán sẽ bị lũ tiểu ranh ma kia bắt nạt mất.
Bối Tẫn Hoàn quyết định phải "tẩy não tư tưởng" cho Bối Kiềm một lần.