Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 101: Đưa Triệu Ngọc về Triệu gia



Hàm Ninh Trưởng công chúa tốt bụng không lên tiếng, nhưng đúng là nuốt không trôi nữa. Mấy lời nói của thằng ranh con Triệu Ngọc kia thật sự làm nàng ghê tởm.

Quảng Đức Trưởng công chúa muốn giơ tay tát cho cái đồ vong ân bội nghĩa này một bạt tai. Tay vừa giơ lên, đã thấy nó theo bản năng né tránh. Nàng chợt nhớ tới Kiềm Nhi bị mình đánh đến tổn thương lỗ tai. Không được, trẻ con rất yếu ớt, mình không thể phạm phải sai lầm tương tự.

Nàng quay sang nắm lấy góc bàn, siết chặt để kìm nén nỗi đau và cơn tức giận. Tay nàng run lên bần bật. Nàng không ngờ, không ngờ đứa con út mà mình luôn thiên vị cưng chiều, lại xem thường mình từ tận đáy lòng. Tất cả tình yêu thương tha thiết của mình, đều là cho chó ăn. Không, cho chó ăn còn hơn cho nó.

Cho nên đây là kết cục cho sự thiên vị của nàng sao?

Nếu không phải có Thái hậu và Bối Tẫn Hoàn ở bên cạnh, có lẽ nàng thật sự không thể kìm nén được mà phát điên.

【 Ủa? Ủa ủa ủa? Ngất rồi, ngất rồi à? 】

Quảng Đức Trưởng công chúa đổ gục xuống đất, bị tức đến ngất đi.

Thái hậu vội vàng sai cung nhân truyền thái y. Kết quả chẩn đoán là do khí cấp công tâm, kê vài thang thuốc rồi tĩnh dưỡng.

Vài cây châm bạc được châm xuống, Quảng Đức Trưởng công chúa từ từ tỉnh lại.

Đối diện với Triệu Ngọc đang khóc lóc trước mặt, nàng mệt mỏi mở miệng: "Được, được."

"Nếu trong lòng con, người mẹ này còn không bằng một ngón chân của phụ thân con, vậy thì con đi tìm ông ta đi."

Triệu Ngọc cũng biết mình vừa rồi ruột để ngoài da, phun ra lời thật lòng đã làm Quảng Đức Trưởng công chúa đau lòng. Nhưng tại sao lại đau lòng chứ? Đây đều là sự thật mà, phụ thân chính là nói với nó như vậy. Chỉ là từ việc mẫu thân ngất xỉu, nó ý thức được mình đã nói sai.

"Mẹ, mẹ, Ngọc Nhi không có ý đó."

"Ngọc Nhi chỉ là muốn hai người tiếp tục ở bên nhau. Ngọc Nhi muốn đi theo phụ thân, không phải mẹ thích Ngọc Nhi nhất sao?"

"Mẹ cùng Ngọc Nhi đi theo phụ thân đi mà."

Tất cả những lời giải thích chữa cháy của nó, sau những lời nói vừa rồi, đều giống như một trò cười. Quảng Đức Trưởng công chúa, người đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không còn bị những lời làm nũng của nó lừa gạt nữa. Thậm chí đến bây giờ, nó vẫn chưa ý thức được mình sai ở đâu, vẫn không ngừng muốn khuyên nàng tha thứ cho kẻ tồi tệ kia, tiếp tục sa vào vũng lầy đó.

Quảng Đức Trưởng công chúa không khỏi nghĩ đến một điều đáng sợ hơn: đứa trẻ này trước đây vẫn luôn nói bảo nàng tha thứ cho phụ thân nó. Miệng thì nói là tha thứ, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy phụ thân nó căn bản không có lỗi cũng không chừng.

Nàng không để ý đến Triệu Ngọc nữa, mà quay sang nói với Thái hậu: "Con trẻ vô状, đã thất lễ trước mặt mẫu thân. Nếu còn ở lại điện Nhân Thọ, chỉ uổng công làm mẫu thân thêm tức giận. Nhi thần xin dẫn nó về nhà họ Triệu trước."

Thái hậu không hề tức giận. Nếu bà không biết gì, có lẽ bà sẽ như vậy. Nhưng đã biết trước Quảng Đức Trưởng công chúa sẽ c.h.ế.t như thế nào, ngược lại bà còn mừng vì Triệu Ngọc đã sớm bộc lộ bản chất của mình. Chỉ mong lần này Quảng Đức có thể tỉnh táo một chút, đừng làm bà phải lo lòng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Ngọc nghe nói mình sắp bị đưa đi, định giả vờ vết thương trên đầu còn đau. Tay vừa mới đưa lên che đầu, nó lại nhớ ra là mẹ sẽ cùng mình về nhà họ Triệu. Biết đâu lần này họ sẽ làm hòa thì sao?

Thế là nó lại thản nhiên bỏ tay xuống.

Quảng Đức Trưởng công chúa dẫn người đi thẳng đến nhà họ Triệu.

Triệu Phi Dương tuy bị thiến nhưng sẽ không vào cung làm thái giám. Hắn có muốn hay không là một chuyện, chủ yếu là Hoàng đế ghê tởm hắn. Hắn lại bị hoàng thất ruồng bỏ, không thể nào ở lại phủ công chúa được nữa, liền dọn về tòa nhà do cha mẹ để lại để dưỡng thương.

"Chủ quân, Quảng Đức Trưởng công chúa đến."

Triệu Phi Dương từ trên giường ngồi dậy, khó khăn mặc quần áo. Hạ nhân khiêng tới một cỗ kiệu nhỏ để hắn ngồi lên. Nhưng chỉ bước vài bước lên kiệu cũng đủ đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.

Ngồi trên kiệu không có việc gì làm, hắn tìm tên tùy tùng bên cạnh để trút bầu tâm sự:

"Bối Cẩm Nhược lần này dù có xin lỗi ta cũng sẽ không tha thứ cho cô ta. Rõ ràng là chuyện giữa vợ chồng chúng ta, cô ta lại dám bẩm báo lên Thánh Thượng."

"Làm hại bổn phò mã bây giờ không có cách nào ra ngoài tìm phụ nữ, cô ta vui lắm đúng không. Không có cửa đâu, cô ta làm hại thân thể ta tàn phế, còn muốn cùng ta nối lại tình vợ chồng sao? Ta dù chỉ là ngủ chay cũng phải tìm người khác mà ngủ."

Tên tùy tùng rất muốn nhắc nhở hắn, bây giờ hắn đã không còn là phò mã, hơn nữa không thể gọi thẳng tên thật của Trưởng công chúa. Nhưng nghĩ lại, nếu mình nói ra chắc chắn sẽ bị chủ quân phạt, còn không nói thì có thể chủ quân sẽ gặp họa. Hắn không suy nghĩ bao lâu, liền chọn để chủ quân gặp họa. Đánh ông chứ đâu có đánh tôi.

Rất nhanh, cỗ kiệu đã dừng ở cửa.

Trưởng công chúa lúc này mới vén rèm, từ trên xe ngựa bước xuống. Nhìn thấy Triệu Phi Dương nằm liệt trên kiệu như kẻ tàn phế, nàng biết hắn bị thương không nhẹ.

Thật là, hả dạ.

Nàng đường đường là một công chúa, hạ mình gả cho hắn, trải đường cho hắn trên con đường quan lộ. Lại không ngờ kẻ này to gan lớn mật dám trèo lên đầu nàng. Thế mà nàng vẫn vì muốn cho con út một gia đình trọn vẹn mà nhẫn nhịn chịu ấm ức không hòa ly.

Hôm nay mới biết, gia đình mà Triệu Ngọc muốn là một gia đình có phụ thân. Còn mẹ, trong lòng nó căn bản không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một công cụ sinh con đẻ cái mà thôi.

Triệu Ngọc cũng ló đầu ra từ phía sau: "Phụ thân!"

Tiếng gọi mang theo niềm vui sướng hân hoan.

Nó vui vẻ nhảy từ trên xe ngựa xuống. Vừa chạm đất, nó cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sao lần này mẹ không lải nhải phiền phức bảo nó chậm một chút nhỉ?