Lôi gia.
Bởi vì hoạn nạn có nhau lúc trước, Quế di nương đã được nâng lên làm chính thất. Nhưng địa vị giữa Lôi Niệm Nhi và Lôi Nam Nhi cũng không vì thế mà đảo ngược.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, tính cách của Lôi Nam Nhi đã có một sự thay đổi long trời lở đất. Không chỉ trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó còn đến nhận sai với Lôi tướng quân, nói rằng trước kia không hiểu chuyện, đã bắt nạt trưởng tỷ, nó biết sai rồi.
Là thật sự nhận sai sao?
Lôi Niệm Nhi không tin. Thật sự hối lỗi, chẳng phải nên cầu xin sự tha thứ của người bị hại hay sao? Tại sao lại đi nhận sai với phụ thân?
Kẻ xấu buông đao đồ tể, dường như liền có thể lập địa thành Phật. Còn người tốt dù chỉ làm một chuyện xấu, cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích.
Lôi Ninh khuyên nhủ Lôi Niệm Nhi: "Muội muội trước kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Niệm Nhi vẫn luôn là người ngoan ngoãn nhất. Con là tỷ tỷ, tha thứ cho lỗi lầm trước đây của muội muội có được không? Phụ thân hy vọng nhất, chính là các con có thể hòa thuận yêu thương nhau, suy cho cùng đều là người một nhà."
Lôi Niệm Nhi vuốt ve mặt trong cổ tay, nơi có vết sẹo do bỏng. Lúc này nó đã sớm khép lại, nhưng vết sẹo lồi lõm xấu xí vẫn hằn trên da thịt nàng. Mỗi khi đến những ngày mưa dầm, cơn ngứa dưới da lại trỗi dậy. Nhưng nàng ngay cả gãi cho bớt ngứa cũng không được.
Có lần nàng không nhịn được, mẫu thân cũng không có ở đó, nàng liền gãi vài cái. Vết sẹo bị gãi rách không được xử lý tốt, miệng vết thương lại bắt đầu mưng mủ. Đêm đó nàng phát sốt cao, thiếu chút nữa không qua khỏi. Từ đó về sau, dù có ngứa đến đâu, Lôi Niệm Nhi cũng biết, những vết sẹo trên người nàng là không thể gãi.
Nàng chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng cho đến khi cơn ngứa tự nó tiêu tan.
Mà nàng mới năm tuổi, những thứ này sẽ phải đi theo nàng cả đời. Tất cả những điều này, đều là vì "muội muội không hiểu chuyện".
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình: "Niệm Nhi là tỷ tỷ, chỉ cần muội muội sửa đổi, ta đương nhiên sẽ tha thứ cho muội ấy."
Cơ thể đi ngược lại với ý muốn của bản thân, nói ra những lời này thật sự rất khó chịu.
Tha thứ? Không thể nào tha thứ được.
Những ngày tháng gian khổ của nàng, kẻ thù chỉ cần nói một câu nhận sai là có thể cho qua sao?
Nhưng mẫu thân nói nàng còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào phụ thân. Nụ cười của ông khi thấy nàng dễ dàng tha thứ cho Lôi Nam Nhi, thật là vô cùng ghê tởm.
"Phụ thân không còn chuyện gì khác, Niệm Nhi xin phép đi trước ạ, con còn phải làm bài tập."
Lôi Ninh cười ha hả: "Đương nhiên là có. Lần này tiệc bách nhật của công chúa, bệ hạ lại điểm danh con đi đấy. Về nói với mẫu thân con, bảo bà ấy dẫn con theo."
Trên đường trở về, tâm trạng của Lôi Niệm Nhi tốt lên một chút. Cuối cùng cũng có thể gặp lại bảo bảo nhỏ đáng yêu kia. Không cần nghe tiếng lòng, chỉ cần được chơi cùng công chúa điện hạ cũng đã rất vui vẻ rồi. Nàng cùng mẫu thân đã đi dự không biết bao nhiêu tiệc đầy tháng và bách nhật, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ sơ sinh, nhưng không một ai đáng yêu bằng công chúa.
Có một lần, mẫu thân dẫn nàng đi tham dự tiệc đầy tháng của con trai nhà Môn hạ thị trung. Mẫu thân cứ luôn miệng khen đứa trẻ đó trông khỏe mạnh kháu khỉnh, thật khiến người ta yêu mến. Lôi Niệm Nhi liếc nhìn một cái, không mấy hứng thú. Nếu nàng chưa từng gặp công chúa, đứa trẻ này quả thực là đáng yêu nhất.
Nàng nho nhỏ thì thầm vào tai mẫu thân: "Quả thực dễ thương, nhưng so với công chúa điện hạ thì còn kém xa ạ."
Quế phu nhân không tin: "Phóng đại vậy sao? Công chúa điện hạ thật sự sinh ra đã đáng yêu đến mức người gặp người thích hay sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lôi Niệm Nhi gật đầu chắc nịch, đó chính là bảo bảo đáng yêu nhất, không chấp nhận phản bác.
Quế phu nhân xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng: "Nhưng dù thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không ngọt ngào mềm mại bằng con lúc nhỏ đâu."
Lôi Niệm Nhi vừa định phản bác, Quế phu nhân đã véo nhẹ miệng nhỏ của nàng: "Trong lòng mẫu thân, Niệm Nhi của chúng ta chính là cô bé đáng yêu nhất trên thế giới này. Dù là long nữ hay tiên nữ giáng trần, cũng không thể nào sánh được."
Mải mê hồi tưởng, Lôi Niệm Nhi đã về đến sân viện nơi nàng và mẫu thân ở. Nhận ra tiếng bước chân của nàng, Quế phu nhân ngẩng đầu lên, nụ cười lập tức nở rộ.
"Niệm Nhi về rồi đấy à."
"Mau lại đây."
Thật tốt. Phụ thân không phải là phụ thân của riêng nàng, nhưng mẫu thân lại là mẫu thân của riêng nàng.
...
Lần này, tin tức về việc tổ chức yến tiệc lại truyền đến tai Kỳ thị.
Từ khi nàng ta vào lãnh cung, đã nghe nói đến hai lần đại yến hội, đều là để chúc mừng Bối Tịnh Sơ bình an lớn lên.
Lãnh cung là nơi không ai quản, các cung nhân nghị luận cũng không có nhiều kiêng dè, huống hồ những gì họ nói cũng không phải là bịa đặt.
"Công chúa thật là được sủng ái a, quy cách tiệc bách nhật sắp đuổi kịp Thiên thu yến của Hoàng hậu rồi."
"Xem tiền thưởng này, nhiều thật đó."
"Bệ hạ chỉ có một mình công chúa là con, đương nhiên là quý như báu vật rồi."
"Ai~ kiếp sau ta cũng muốn đầu thai cho tốt, không dám mơ nhà vương công, chỉ cần được phú quý là được."
Một tiểu cung nữ khác xen vào: "Phú quý cũng chưa chắc đã hạnh phúc, còn phải có cha mẹ thương ngươi như bệ hạ thương công chúa mới được."
"Nói cũng phải, vậy lần sau lúc cầu nguyện với Tam Thanh đạo nhân ta sẽ bổ sung thêm."
Bọn họ vì được thưởng bạc nên hiếm khi vui vẻ như vậy. Có người quay đầu lại, bắt gặp Kỳ thị không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào với vẻ mặt âm u.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Công việc hôm nay làm xong chưa?"
"Ngươi còn tưởng mình là phi tần, ngày nào cũng nhàn rỗi không có việc gì làm để ngắm hoa xem cảnh đấy à."
Kỳ thị cúi đầu: "Ta đi làm ngay đây."
Nàng ta quay về cầm lấy cây chổi, tiếp tục quét sân.