Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 106: Ám vệ đều là vật phẩm tiêu hao



Tiểu súc sinh kia, lại được sủng ái đến thế sao? Bất quá chỉ là một đứa con gái vô dụng, tại sao Hoàng thượng lại sủng ái đến vậy?

Kỳ thị nghĩ mãi không ra. Chẳng lẽ là vì bây giờ hắn chỉ có một đứa con gái này, chưa có những đứa con khác, cho nên mới đặc biệt mới mẻ mà coi trọng hơn một chút?

Kỳ thị cuối cùng cũng hối hận. Tiểu súc sinh kia vẫn là có chút tác dụng. Ít nhất hiện tại nó là đứa con duy nhất của Hoàng thượng, Hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ đối xử với nó khác đi vài phần.

Nếu nàng không đổi con, mà giữ nó lại bên mình nuôi dưỡng, khi Hoàng thượng đến thăm công chúa, tự nhiên có thể giữ hắn ở lại. Đến nhiều lần một chút, còn sợ không mang thai được hoàng tử thật sự sao?

Cũng là tại lúc đó con tiện nhân Lệ phi kia cũng mang thai sau nàng, nàng vì tranh giành ngôi vị hoàng hậu nên tâm can mới rối loạn. Nếu sớm biết đứa con của Lệ phi không giữ được, nàng đã có thể từ từ tính kế. Nếu sau này bệ hạ có nhiều con, quên mất đứa con gái cả, lúc đó nàng nhất định cũng đã mang thai hoàng tử, tiểu súc sinh kia cũng sẽ trở nên vô dụng.

Kỳ thị cuối cùng cũng có vài phần hối hận, nhưng sự hối hận này không có một chút quan hệ nào với tình thương dành cho con trẻ.

...

Một buổi yến tiệc khiến rất nhiều người phải bận rộn.

Đám ám vệ ngày thường vẫn luôn chú ý đến an toàn của chủ thượng, nhưng vào những dịp đại yến thế này thì lại càng phải đặt lên hàng đầu. Người đông thì ngư long hỗn tạp, chính là cơ hội tốt cho bọn đạo chích, thích khách hành sự. Những lúc như thế này lại càng phải cẩn trọng hơn ngày thường.

Ám vệ thống lĩnh Nhan Bá sắp xếp nhân sự cho ngày diễn ra tiệc bách nhật, đồng thời tiến hành một đợt đặc huấn cho bọn họ. Nhan Trọng, người được phái đi bảo vệ công chúa, cũng bị triệu tập về. Hắn càng không thể thiếu cảnh giác. Sau khi Nhan Bá siết chặt lại kỷ luật cho đám thủ hạ này, hắn mới được thả về.

Chính Nhan Bá cũng mang một thân đầy thương tích và mệt mỏi trở về nơi ở. Đặc huấn không phải chỉ nói suông, trở về mà không mang thương tích chứng tỏ huấn luyện chưa tới nơi. Chết vài người cũng không có gì lạ, lần trước nữa đã c.h.ế.t hai người. Hai lần này bọn họ vận khí còn tốt, đều chỉ bị thương chứ không có ai chết.

Cũng không phải lần nào cũng có vận may như vậy. Ám vệ là vật phẩm tiêu hao, lúc nào cũng trong quá trình đào thải. Dù cho mỗi người bọn họ đều là tinh anh được tuyển chọn ngàn dặm mới có một, khi đối mặt với những thủ đoạn phi nhân tính cũng khó lòng chống đỡ.

Nhưng không chống đỡ được cũng phải chống đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhan Bá trở lại nơi ở, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Chính là Nhan Chử.

Hoàng thượng trực tiếp ném đứa con riêng này của một phi tần cho hắn, nói là sau này sẽ làm ám vệ. Nhưng muốn huấn luyện cũng không thể huấn luyện một đứa trẻ mới vài tháng tuổi, Nhan Bá chỉ có thể bất đắc dĩ học cách chăm con.

Nhan Bá thấy đau đầu. Hôm nay vì đặc huấn nên hắn về trễ. Đứa bé đói bụng cũng là bình thường, nhưng tiếng khóc của nó không lớn. Đứa trẻ dường như có thể cảm nhận một cách nhạy bén rằng hoàn cảnh của mình không được an toàn.

Nhan Bá đi ra phía sau, lấy một cái bát, bắt đầu vắt sữa từ con dê được cột sẵn. Nơi ở của ám vệ không thể nào để v.ú nuôi tiến vào, mà các ám vệ khác, dù là nữ tử, cũng không có khả năng có sữa cho trẻ con bú. Hoàng thượng cứ thế ném đứa trẻ cho hắn, Nhan Bá chỉ có thể đi mua một con dê mẹ vừa mới sinh con về, vắt sữa dê để cho đứa nhỏ này ăn.

Sữa dê màu trắng ngà rất nhanh đã đầy hơn nửa bát. Hắn bưng sữa qua, đứa trẻ nhìn thấy hắn, dường như biết mình sắp được uống sữa, liền nở một nụ cười vui vẻ. Nước mắt chưa kịp rơi còn đọng trên lông mi, trông vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Ám vệ không thể có tình cảm riêng. Cho nên, hắn chỉ mềm lòng trong một chớp mắt.

Chỉ một chớp mắt mà thôi.

Nhan Bá lại đi đến một tủ thuốc, lấy ra một cái chai nhỏ. Hắn nhỏ vào trong sữa hai giọt thuốc. Trẻ sơ sinh nhiều nhất chỉ có thể chịu được hai giọt. Hắn cất cái chai lại chỗ cũ.

Đây là loại thuốc dành cho các ám vệ, có thể kích phát tiềm năng của con người, giúp cho việc luyện võ được thuận lợi hơn. Nhưng nó sẽ không được dùng cho các bậc quyền quý, bởi vì đây là thứ thuốc lấy tuổi thọ làm cái giá phải trả, cực kỳ hao tổn nguyên khí.

Hắn mặt không biểu cảm, đem bát sữa đã pha thuốc cho đứa trẻ uống. Hy vọng nó có thể chịu đựng được tầng tầng sàng lọc của ám vệ, sống sót mà đi đến trước mặt hắn.

Hắn nhớ lại những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c đẫm m.á.u tàn khốc, nhớ lại cảnh mình đứng một mình trên một ngọn núi nhỏ được xếp bằng xác người. Chỉ có hắn là người sống sót duy nhất. Đó là bài kiểm tra đầu tiên. Đối với Nhan Bá của hiện tại, đó chỉ là chuyện vung vài đường kiếm. Nhưng đó lại là cơn ác mộng mà hắn vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Người sàng lọc bọn họ đã thả hắn ra, nói lời chúc mừng. Chúc mừng hắn đã sống sót, có thể tiến vào vòng tiếp theo.

Nhan Bá cụp mắt, từng muỗng từng muỗng đút cho đứa trẻ đang uống sữa ngon lành. Hắn không thể nảy sinh lòng từ ái với đứa trẻ này, khả năng nó sống sót là quá nhỏ. Thay vì đến lúc đó bi thống khôn nguôi, chi bằng bây giờ hãy cứng rắn lòng dạ.

Nhiều nhất, nhiều nhất là cho nó thêm chút đồ tốt, để khả năng sống sót của nó lớn hơn một chút.