Ngoài cung.
Đồng Hoài Ân vẫn đang bận rộn với một đống công việc mà Hoàng thượng giao phó.
Hương Xảo ngồi bên cạnh không có việc gì làm, cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài. Từng vòng, từng vòng, nước trong trên nghiên mực dần dần sẫm màu lại.
Nàng ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Đồng lang, yến tiệc lần này, hay là ta không đi nữa."
"Chàng cũng biết, xuất thân của ta..."
Đồng Hoài Ân tức giận đặt sách xuống: "Lại có kẻ nào nói ra nói vào bên tai nàng nữa phải không?"
Hương Xảo kéo tay áo chàng: "Không phải, trong phủ không ai nói gì cả. Nhưng không ai nói không có nghĩa là không phải."
"Cung yến tuy có thể mang theo gia quyến, nhưng cũng không phải là bắt buộc. Chàng đi một mình thôi. Ta đi, sẽ không tốt cho chàng."
Đồng Hoài Ân biết, nàng lại lo lắng xuất thân của mình sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng.
"Xảo Nhi, anh hùng không hỏi xuất xứ, nàng là phu nhân của ta. Tiền triều cũng có nữ tử từ Giáo Phường Tư vào cung làm phi. Bệ hạ không phải là những lão già cổ hủ ham khoe chữ. Ngài ấy dùng người sẽ không để ý phu nhân của ngươi xuất thân thế nào, mà chỉ để ý ngươi có làm được việc thực chất cho ngài ấy hay không. Cho nên nàng không cần lo lắng mình sẽ gây bất lợi cho ta."
Hương Xảo im lặng một lát, lúc ngẩng mắt lên đã là lệ rơi lã chã.
"Ta không phải hoàn toàn vì chàng. Chàng bận rộn việc triều đình, không tham dự những buổi yến tiệc của đám phụ nữ. Chàng không biết những lời ong tiếng ve của họ khó nghe đến mức nào, chàng không biết ánh mắt khinh miệt của họ khiến người ta khó chịu ra sao, chàng không biết sự xa lánh của họ đáng sợ đến nhường nào."
"Ta đã thử rồi, đã thử hòa nhập vào cuộc sống của các vị quan phu nhân. Ta đã rất nỗ lực, rất nỗ lực để chấp nhận. Nhưng ta làm không được, Đồng lang, ta làm không được. Ta không muốn tiếp tục chịu đựng sự khinh miệt của họ nữa."
Hương Xảo nhìn dáng vẻ sững sờ của chàng, cuối cùng cũng nói ra hết. Những lời này nàng đã kìm nén trong lòng rất lâu. Trước kia, chuyện gì nàng cũng sẽ kể cho chàng nghe, nhưng dần dần, đã không còn như vậy nữa.
Bây giờ chàng là Thám Hoa lang, là trọng thần tâm phúc của bệ hạ. Tuổi còn trẻ đã quyền cao chức trọng, nếu không có nàng chiếm giữ vị trí này, không biết bao nhiêu vương công quý tộc muốn chàng làm con rể. Dù cho có nàng ở đây, dù cho chàng đã từng cưới vợ, chỉ cần chàng bằng lòng bỏ vợ cưới lại, thì dạng quý nữ nào mà không cưới được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hương Xảo cảm thấy khoảng cách giữa mình và chàng ngày càng lớn. Chàng đang một đường tiến về phía trước trên con đường gấm hoa, còn nàng dường như vẫn bị mắc kẹt ở thanh lâu ngày nào, chỉ có thể đuổi theo bóng dáng của chàng. Trước kia, chàng là một thư sinh tay trắng, nàng là một hoa khôi thân phận thấp hèn nhưng có nhan sắc và tài hoa. Bọn họ dựa vào nhau mà sống. Nhưng bây giờ, là nàng hoàn toàn dựa vào chàng, giống như cây tơ hồng dựa vào đại thụ.
Không giống nhau nữa rồi. Mà tình cảm của họ, trong sự chênh lệch địa vị một trời một vực này, có thể duy trì được bao lâu? Lời thề non hẹn biển nhiều đến đâu, có thể so được với dã tâm không ngừng lớn mạnh của con người hay không? Khi chàng phát hiện ra nàng chỉ là một gánh nặng, khi chàng phát hiện ra cưới một vị tiểu thư nhà danh giá có thể giúp ích cho mình, chàng sẽ lựa chọn thế nào?
Mà bây giờ, chàng đã thất vọng về nàng rồi phải không? Chỉ một chút khó khăn nhỏ nhoi này cũng không dám đối mặt, làm sao xứng làm phu nhân của thiên tử cận thần.
Đồng Hoài Ân nắm lấy vai Hương Xảo. Lỗi là tại chàng, lẽ ra chàng nên sớm nghĩ tới. Chàng cứ nghĩ mình được bệ hạ yêu mến thì sẽ không ai dám không tôn trọng thê tử của chàng. Nhưng luôn có những kẻ ngu ngốc, có những kẻ không sợ chết.
Nàng nhất định đã rất đau lòng, nhất định đã nhẫn nhịn rất lâu.
"Tại sao nàng không nói cho ta biết?"
"Nói cho chàng thì có ích gì? Chẳng lẽ vì người khác sau lưng nói xấu ta vài câu, chàng lại tìm đến tận cửa đòi một lời giải thích sao?"
Đồng Hoài Ân: "Tại sao lại không được?"
“?”
"Nhưng... nhưng như vậy chẳng phải chàng sẽ khắp nơi gây thù chuốc oán sao? Cần gì vì một hai câu nói mà trở mặt với người khác?"
"Ta... ta cùng chàng đi cung yến là được rồi, chàng đừng xúc động." Hương Xảo không khỏi tự trách mình, tại sao lại bị những lời xúi giục của đám phụ nữ kia làm cho đa nghi, không tin tưởng người đầu ấp tay gối của mình. Tấm chân tình của chàng, đương nhiên là không thể nghi ngờ.
Đồng Hoài Ân thấy dáng vẻ hoang mang vội vã đồng ý của nàng, liền bật cười thành tiếng, nụ cười trong trẻo mang theo khí chất thiếu niên như ngày nào, nếu bỏ qua đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi.
"Đối với người bình thường mà nói, giữ mối quan hệ tốt với đồng liêu cấp trên, ở trong quan trường quả thực là phương thức hiệu quả nhất. Bởi vì cấp trên không ai nhớ đến ngươi, rất khó thăng tiến."
Chàng tự tin cười: "Nhưng nàng đừng quên, phu quân của nàng đã được người ở trên cao nhất kia nhớ kỹ rồi. Người khác vui hay ghét, đều không quan trọng."
"Huống hồ..." Nụ cười của chàng chợt tắt. "Từ xưa đến nay, đế vương kỵ nhất là việc kết bè kết phái. Thế lực của triều thần liên kết với nhau quá lớn sẽ làm suy yếu quyền lực của Hoàng thượng. Trong sử sách không ít hoàng đế đã từng bị quyền thần khống chế. Đương kim Thánh thượng tuy dùng người chỉ xem tài năng, nhưng so với một người giao hảo khắp nơi, một 'cô thần' đối với Hoàng thượng mà nói, mới là lưỡi đao sắc bén nhất."