Bọn họ định dìm c.h.ế.t đứa bé gái, may mắn lúc đó gặp được một vị phu nhân tốt bụng mua nàng về làm con dâu nuôi từ bé, đặt tên là Ức Quả. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, gia đình vị phu nhân kia làm ăn thất bại. Cô bé liền nhân đợt tuyển tú nữ vào cung làm cung nữ, vừa hay có thể trợ cấp cho gia đình ân nhân.
Bối Tịnh Sơ thở phào một hơi. May mắn là lúc nàng sinh ra không bị tráo đổi, nếu không để có một cuộc sống tốt đẹp thật sự là quá gian nan.
Sau đó, Ức Quả đã kết giao với trưởng tử của Thượng thư lệnh. Đừng kích thích như vậy chứ, chuyện này không thể được!
【 Cứu mạng, tỷ tỷ này lại là một bệnh kiều! 】
【 "Giết ngươi trước khi ngươi thay lòng đổi dạ, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm yêu ta nhất." 】
【 Hít~ Cũng có chút đạo lý~ 】
【 Lần gặp mặt sau là có án mạng rồi~ 】
【 Cũng tại Vũ đại lang, đã có người thương rồi còn đi đính hôn. 】
【 Chậc~ 】
Hoàng đế nghe đến Thượng thư lệnh là biết là ai. Thần tử có thể ngồi vào vị trí này, tự nhiên cũng là một trong những tâm phúc của hắn. Thượng thư lệnh Vũ Ký Quân chính là người đã trợ giúp hắn rất nhiều trong cuộc chiến đoạt đích năm đó.
Từ khi có tiểu gia hỏa này, Bối Hằng phát hiện những chuyện mình từng trải trước đây vẫn còn quá ít. Hắn cứ tưởng những chuyện trước kia đã đủ chấn động, không ngờ còn có chuyện chấn động hơn. Ngay cả hắn cũng ngây người một lúc mới phản ứng lại được ý tứ trong tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ.
Cái gì với cái gì vậy chứ, hắn cảm thấy đầu óc mình cũng không đủ dùng nữa rồi.
...
Trong một góc hòn non bộ ở Ngự Hoa Viên.
Vũ đại lang tràn đầy áy náy nói với Ức Quả: "Quả nhi muội muội, trong lòng ta có muội, nhưng cung nữ đều là nữ nhân của Hoàng thượng. Chúng ta ở bên nhau chỉ có thể mãi mãi danh không chính, ngôn không thuận, lén lén lút lút như vậy. Nếu bị phát hiện còn sẽ bị trị tội."
"Ta... ta phải cưới vợ rồi, trong nhà đã định hôn sự."
"Gia thế của nàng ấy không tồi, có thể trợ giúp cho con đường làm quan của ta."
"Cây trâm gỗ đàn này, vẫn là nên trả lại cho muội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một cây trâm gỗ cũ kỹ nhưng không mất đi vẻ tinh xảo được đưa qua. Đây là thứ duy nhất mà mẫu thân của Ức Quả để lại cho nàng, may mắn nó là gỗ. Nếu là vàng bạc ngọc ngà, đã sớm bị những kẻ kia cướp đi rồi. Là vì bọn chúng cho rằng nó không đáng tiền, lúc đó mới đưa cho ân nhân, để ân nhân mang theo nó cùng nàng đi.
Sau này có người nhận ra, đây là gỗ tử đàn lá nhỏ đáng giá ngàn vàng, chỉ tiếc là đã bị ngâm nước, có vết nứt. Vị phu nhân nói mẹ ruột của nàng hẳn là người có địa vị, đáng tiếc không có cách nào kiểm chứng.
Bây giờ tín vật bị trả lại, Ức Quả nhận lấy, trên mặt vẫn là vẻ thấu tình đạt lý: "Nô tỳ biết, lang quân có nỗi khổ riêng. Nô tỳ và lang quân có được một đoạn duyên phận đã là tam sinh hữu hạnh."
"Nhưng nô tỳ vẫn chưa chuẩn bị xong. Lần gặp mặt sau, chúng ta hãy chia tay được không?"
Khi ta còn chưa nếm thử tư vị của tình yêu, chàng đã bước vào cuộc đời ta, làm ta tin rằng thế gian có chân tình. Nếu tình yêu của ta bị hủy hoại, vậy thì chàng cũng đừng mong được sống. Chết ở thời điểm yêu ta nhất, cũng coi như là một sự viên mãn cho mối tình đầu của ta.
Vốn dĩ Vũ đại lang đã cứng rắn lòng dạ, nghĩ rằng nếu nàng gây sự, đến lúc đó chuyện vỡ lở ra liền trở mặt, đổ hết mọi chuyện lên đầu một mình nàng. Cứ nói là tiểu cung nữ này quyến rũ hắn, còn hắn giữ mình trong sạch, không chịu khuất phục trước cám dỗ. Dù sao với thân phận con trai Thượng thư lệnh của hắn, chuyện một tiểu cung nữ từ dân gian muốn trèo cao cũng rất có sức thuyết phục. Tuy rằng các nàng trên danh nghĩa đều là nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng đại đa số đến vạt áo của Hoàng thượng cũng không chạm tới được, căn bản không có hy vọng gì.
Thế nhưng nàng lại trực tiếp chấp nhận, còn hết lòng suy nghĩ cho hắn. Vũ đại lang tức thì mềm lòng. Lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên, hắn đã có một cảm giác thân thiết quen thuộc.
Chẳng phải chỉ là lén gặp thêm một lần nữa sao? Đã bao nhiêu lần rồi, cũng không thiếu lần này.
Hắn đồng ý: "Tự nhiên là được."
"Ức Quả muội muội, ta sẽ không quên muội đâu."
"Muội hãy chờ ta, nếu có cơ hội, ta sẽ để muội đến bên cạnh ta."
Thật là những lời hứa hẹn sáo rỗng, hư vô mờ mịt. Vẫn là người c.h.ế.t đáng tin hơn. Ức Quả cúi mắt thầm nghĩ.
"Thứ hỗn xược! Ngươi đang làm gì đó!"
Một giọng nói vang lên từ góc khuất yên tĩnh, một giọng nói mà Vũ đại lang vô cùng quen thuộc, là giọng của phụ thân hắn.
Hắn ló đầu ra nhìn, trước mắt tức thì tối sầm.
Ngoài người phụ thân đang trừng mắt giận dữ nhìn mình, phía sau còn có vài người đang thong thả dạo bước tới. Ít người như vậy, hiển nhiên là không muốn làm lớn chuyện. Nhưng Vũ đại lang cũng đã diện thánh vài lần, nhìn nam tử đang bế một trẻ sơ sinh đi đầu, còn không biết là ai sao?
Xong rồi, xong rồi, thế này mà còn không gọi là làm lớn chuyện, đây quả thực là chuyện lớn đến tận trời rồi. Còn đáng sợ hơn việc bị phụ thân bắt được gấp nhiều lần.
Vũ đại lang "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ."
Ức Quả cũng vội quỳ xuống theo. Nàng chỉ là bị tiếng quát đột ngột dọa sợ, đến khi hoàn hồn lại thì ngược lại không còn sợ nữa. Cùng hắn đồng quy vu tận cũng tốt, bị phán phạt cũng được. Dù sao cũng là cùng chết.