Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 114:



"Vũ khanh, trẫm vừa nhận được tin là đã báo ngay cho khanh, đừng nói trẫm không cho khanh mặt mũi. Xử trí thế nào, khanh tự quyết đi."

Nhìn qua thì có vẻ khoan dung độ lượng, nhân từ, nhưng chân của Thượng thư lệnh mềm đến mức muốn quỳ xuống cùng con trai. Ông biết bệ hạ phiền nhất là bị những chuyện vặt vãnh này làm tốn thời gian. Nếu không phải vì đương sự là con trai của ông, có lẽ đã trực tiếp cho người lôi xuống đánh c.h.ế.t là xong.

Câu nói này là để chính ông quyết định, chứ không phải ông muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy. Nếu thật sự theo tư tâm của ông, đó là con trai của ông, ông còn muốn trực tiếp tha bổng vô tội ấy chứ. Nhưng không thể nào. Nếu không đưa ra được một phương thức trừng phạt làm bệ hạ hài lòng, chức Thượng thư lệnh này của ông coi như cũng làm đến cùng rồi.

Là công thần nâng đỡ Hoàng đế lên ngôi thì sao? Công thần cũng là thần tử, không phải ân nhân, không thể trèo lên đầu quân chủ được. Thần tử không nghe lời chính là vô dụng.

Vũ đại lang vốn tưởng rằng đại họa lâm đầu, lại nghe bệ hạ nói để phụ thân hắn quyết định. Hắn tức thì thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là con trai ruột, chắc chắn là có thể xử phạt nhẹ. Bất quá sau khi về nhà, có lẽ không tránh được một trận gia pháp.

Đầu óc Vũ đại lang bắt đầu tính toán, phải khóc lóc cầu xin thế nào mới có thể làm phụ thân mềm lòng.

Lúc này, Thượng thư lệnh quỳ xuống thỉnh tội: "Nghịch tử vô phép, làm loạn cung quy, xin bệ hạ ban cho nó một ly rượu độc để rửa sạch tai tiếng."

Vũ đại lang hai mắt trợn trừng: "Phụ... Phụ thân, người nói cái gì?"

Nhưng không một ai ở đây để ý đến hắn ta.

Thượng thư lệnh tuy trong lòng đau đớn khôn nguôi, nhưng vứt bỏ một đứa con trai để bảo toàn cho Vũ gia, không thành vấn đề. Huống chi vốn dĩ là chính nó gây ra chuyện.

Bối Hằng thấy thái độ của ông ta như vậy, sắc mặt hơi dịu đi. Hắn đối với tâm phúc luôn luôn khoan dung hơn một chút. Chuyện này cũng không bị truyền ra ngoài làm tổn hại đến mặt mũi hoàng gia, châm chước một vài phần cũng không phải là không được.

"Ái khanh hãy bình thân. Xem xét trên tình nghĩa quân thần của chúng ta, lại thêm hôm nay là lễ bách nhật của công chúa, không nên sát sinh, trẫm có thể tha cho đại lang nhà ngươi một mạng."

"Đình trượng một trăm, coi như xong chuyện đi."

Bối Tịnh Sơ bị câu nói ra vẻ đại phát từ bi này của hắn làm cho cười điên: 【 Ha ha ha ha, đỉnh thật, đình trượng một trăm mà còn coi như xong chuyện được. 】

Thượng thư lệnh lại vui mừng khôn xiết, dập đầu lia lịa: "Tạ chủ long ân!"

Hoàng đế quả thực đã khai ân, hắn còn cố ý dặn dò Tưởng công công một câu là phải giữ lại cái mạng. Nhưng Vũ đại lang lại không cảm thấy đây là ân huệ gì, lúc bị lôi đi còn không ngừng la hét: "Phụ thân cứu con, phụ thân!"

Chỉ kêu được một tiếng đã bị bịt miệng lôi đi. Theo sau đó truyền đến chỉ là tiếng côn trượng hung hăng nện vào da thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đương sự còn lại cũng phải phạt. Theo lý mà nói, nên trực tiếp ban cho cái chết, nhưng nàng ta lại là con gái của Thượng thư lệnh. Chỉ là Thượng thư lệnh cũng không biết, nên sẽ không cầu tình cho nàng. Hoàng đế liền không có lý do để nương tay.

Chậc~ có chút khó xử.

Hắn chỉ lo lắng sau này nếu Thượng thư lệnh biết được thân phận của người này, mà người lại bị hắn ban chết, giữa quân thần sẽ nảy sinh hiềm khích. Tuy rằng thần tử nếu ghi hận hắn, diệt đi là được. Nhưng bớt diệt một người là một người, thần tử dễ dùng rất khó tìm.

Nhưng hắn cũng không thể trực tiếp hỏi Vũ Ký Quân: "Ái khanh, người tư thông với con trai khanh đây cũng là con gái của khanh đấy, khanh có muốn vì nàng mà dập đầu với trẫm một cái không?" Hắn có thể tưởng tượng được nếu mình nói ra câu đó, biểu cảm của Thượng thư lệnh sẽ ra sao.

May mắn là tiểu gia hỏa lại đang lẩm bẩm trong lòng: 【 Chính là cái kia, cái trâm cài tóc kia. 】

【 Tỷ tỷ đừng có ngây ra đó nữa, tay nắm chặt như vậy làm gì, mau lấy cây trâm gỗ đàn của ngươi ra đi! 】

【 Tín vật, đó là tín vật đó, nếu không ngươi sẽ c.h.ế.t thẳng cẳng. 】

Nghe xong, ánh mắt của Bối Hằng liền nhìn vào vật mà nàng đang nắm chặt trong tay. Lộ ra là nửa thân trâm bằng gỗ mun, nhưng phần hoa văn khắc bị che khuất, không nhìn ra được hình dạng.

"Thứ ngươi cầm trên tay là cái gì?"

Ức Quả nghe bệ hạ hỏi, tưởng ngài nghi ngờ mình trộm đồ trong cung. Thời Tiên đế cũng từng có cung nhân lén lút trộm vật phẩm trong cung ra ngoài bán kiếm lời. Bây giờ nàng lại lén gặp người ngoài cung, có hiềm nghi này cũng không lạ.

Nàng xòe lòng bàn tay ra.

"Thưa bệ hạ, là di vật của mẫu thân nô tỳ, không phải là tài vật trong cung."

Thượng thư lệnh vì nàng đang nói chuyện, nên theo bản năng quay đầu liếc nhìn một cái. Gương mặt này có chút quen thuộc. Lại liếc nhìn vật trên tay nàng. Ồ, một cây trâm cài tóc. Nhìn qua rất giống làm bằng chất liệu tử đàn lá nhỏ, cũng rất quý giá. Kiểu dáng này có chút quen mắt, có phần giống với cây trâm mà người vợ cả của ông từng đeo lúc rơi xuống nước.

"..."

Cái gì?!

Ông ta lại quay đầu đi đánh giá Ức Quả, đột nhiên phát hiện ra cảm giác quen thuộc trên người nàng là từ đâu tới. Cung nữ này... cung nữ này có dung mạo giống với người vợ cả của ông đến tám phần. Chỉ là người vợ cả đã mất hơn mười năm, Vũ Ký Quân gần như đã quên mất dáng vẻ của bà, vừa rồi mới không nhận ra.

Ông ta nghĩ đến mình đang ở trước mặt bệ hạ, mới cố nén không thất thố, mà tâu rằng: "Bệ hạ, thần xem vật này có chút quen mắt. Không biết có thể lệnh cho vị nương tử này đưa cây trâm cho thần xem qua được không."