Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 124: Thượng thư lệnh cầu kiến



Sau khi tiệc bách nhật lần trước trở về, Thượng thư lệnh đã cho người đi điều tra theo manh mối mà Ức Quả cung cấp. Khi biết được Vũ phu nhân là bị bán đi lúc đang mang thai, ông về cơ bản đã xác định, Ức Quả chính là con gái của mình.

Tuy rằng đứa trẻ này cũng có khả năng là do Vũ phu nhân trên đường bất hạnh bị người ta làm nhục mà mang thai. Nhưng bất kể có phải là con của ông hay không, Thượng thư lệnh cũng chuẩn bị nhận đứa trẻ này. Không thể kịp thời tìm về người vợ cả, để bà phiêu bạt bên ngoài đến chết, vốn dĩ là do năng lực của ông không đủ, đã có lỗi với vong thê. Nếu vì vậy mà hoài nghi huyết mạch của Ức Quả, vậy thì ông, một người làm trượng phu, còn có chút đảm đương nào không?

Nhưng điều làm ông phẫn nộ hơn, lại là chuyện buôn bán lương dân ngang ngược ở cái thôn núi hẻo lánh xa xôi kia. Những gì Vũ phu nhân đã trải qua, ông không có cách nào tra ra hết được. Nhưng từ những gì mà các nữ tử khác bị lừa bán vào đó đã phải chịu đựng, Thượng thư lệnh không khó để tưởng tượng ra người vợ cả của mình đã gặp phải những gì.

Mười năm sinh tử đôi đường. Tình nghĩa vợ chồng thuở thiếu thời làm ông đau lòng khôn xiết.

Vũ Ký Quân nắm chặt bản tấu sớ, ông muốn cho những kẻ đó phải trả giá đắt.

Trong Ngự Thư Phòng, Bối Tịnh Sơ nhàm chán lật xem các "quả dưa", không phải tin tình báo nào cũng có nhiệm vụ ẩn, nàng không thể xem mãi được, điểm tích lũy không đủ dùng, cũng chỉ có thể chọn lọc mà xem. Hơn nữa, những thứ này tuy cẩu huyết và kích thích, nhưng xem nhiều, Bối Tịnh Sơ có chút ngán.

Tưởng công công đến báo: "Bệ hạ, Thượng thư lệnh cầu kiến."

Thượng thư lệnh nước mắt lưng tròng bước vào hành lễ.

Hoàng đế đứng dậy đỡ ông: "Ái khanh đây là sao? Có nỗi khổ gì cứ từ từ nói, trước tiên hãy ngồi xuống đã."

Thượng thư lệnh cáo tội: "Vi thần thất thố."

Ông lấy ra những thứ mình đã điều tra được, khóc lóc nói: "Bệ hạ, sau khi mất tích, vong thê của thần đã bị bọn buôn người lừa bán đến một ngọn núi sâu tên là Dư Sơn. Quả nhiên là nơi khỉ ho cò gáy sinh điêu dân, những chuyện bọn người này làm, đến súc sinh cũng không bằng!"

"Người thường cưới vợ sinh con, đều là tam môi lục sính, dùng lễ đối đãi. Nhưng những kẻ này lại xem phụ nữ như công cụ sinh sản, không chỉ thường xuyên ăn mặc rách rưới, mà... mà còn từng xảy ra chuyện mấy người trong thôn dùng chung một người."

Thượng thư lệnh không nói được nữa, chỉ cần mở miệng đã cảm thấy tàn nhẫn. Tấu sớ đã dâng lên cho bệ hạ, ngài ấy sẽ tự mình xem.

Người của ông khi đi điều tra, trong thôn đó vẫn còn giam giữ không ít nữ tử, ăn là canh thừa cơm cặn của người mua, nơi đi vệ sinh chính là một cái chậu khác đặt ngay bên cạnh chậu cơm. Thức ăn và vật bài tiết đặt cùng một chỗ, quả thực đến chuồng heo cũng không bằng. Người của ông còn tận mắt thấy một t.h.i t.h.ể nữ bị khiêng lên núi chôn, t.h.i t.h.ể đó hình dung thê thảm, trên người đầy vết tích bị lăng nhục.

"Bệ hạ, thần không dám tưởng tượng, vong thê năm đó sau khi mất tích đã trải qua những gì. Nếu không nghiêm trị những kẻ đó, thần đến dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi nào đi gặp nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế nhìn tấu sớ trầm tư. Hắn tự nhận mình tàn bạo, cũng không biết trên đời lại có chuyện táng tận lương tâm như vậy. Huống hồ, những kẻ này lấy đâu ra lá gan đó?

"Trẫm nhớ, luật pháp của Việt Triều có lệnh, phàm kẻ lừa bán phụ nữ làm thê thiếp cho người khác, phạt đi đày ba năm, người mua và người bán cùng tội. Tại sao cả một thôn người đều phạm tội, mà quan phủ địa phương lại không ra tay?"

Bối Tịnh Sơ thở dài một hơi: 【 Phụ thân ngốc của ta ơi~ Người từ khi sinh ra đã luôn ở kinh thành, dưới chân thiên tử, ai dám làm bậy? 】

【 Dù cho người có ra ngoài, ai dám đem mặt xấu của mình ra trước mặt một vị hoàng tử chứ? 】

【 Nhưng đến những nơi khác, đừng nói là huyện thừa, ngay cả thôn trưởng cũng là thổ hoàng đế. Những tên quan sai nha dịch kia đều là người địa phương, cùng với dân làng xung quanh đều là người quen, họ hàng. Đương nhiên sẽ bao che cho nhau. 】

Hoàng đế không ngờ lại bị một đứa trẻ còn chưa cai sữa dạy dỗ. Nhưng quả thực có lý.

Vậy mà, tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ vẫn chưa dừng lại: 【 Hơn nữa, người có muốn xem xem luật pháp này có hợp lý không? 】

【 Vốn dĩ đã nam nhiều nữ ít, lại còn cho phép nạp thiếp, rất nhiều người căn bản không cưới được vợ. Đối với bọn họ mà nói, ngồi tù ba năm là có thể có được một người vợ, quả thực là một mối mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ. 】

【 Cái giá phải trả cho việc phạm tội thật sự là quá thấp, căn bản không có tính răn đe. 】

Bối Tịnh Sơ siết chặt nắm tay nhỏ: 【 Chờ ta lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ sửa cái luật này. 】

【 Giết, giết, giết, giết, giết, tất cả đều phải giết, giết, giết, giết, giết, giết. 】

Hoàng đế nói với Thượng thư lệnh: "Ái khanh đã có thỉnh cầu như vậy, trẫm tự nhiên sẽ thỏa mãn khanh. Trẫm sẽ phái ngự sử đến Dư Sơn, nhất định sẽ nghiêm trị tội nhân."

Thượng thư lệnh đứng dậy tạ ơn: "Thần còn có một thỉnh cầu nữa, tiểu nữ muốn đi cùng đội ngũ, để báo thù cho mẫu thân."

Hoàng đế có chút nghi hoặc: "Thương thế của lệnh ái đã tốt nhanh như vậy rồi sao?" Vết thương trăm trượng, không nằm liệt giường mấy tháng không được đâu.

Thượng thư lệnh cười khổ nói: "Đương nhiên là chưa tốt, như vậy không thể nào dung túng cho sự tùy hứng của nó được. Cho nên thần nghĩ, xin hãy áp giải những tội nhân đó đến kinh thành, để tiểu nữ sau khi bình phục sẽ tự tay xử quyết. Cũng coi như là toàn vẹn một tấm lòng hiếu thảo của nó."

Vấn đề này không lớn, Hoàng đế chuẩn y.