Dư Sơn.
Một gã đại hán nhe miệng, lộ ra một hàm răng vàng khè.
"Món này tốt, lần này hàng không tồi."
Mà thứ được gọi là "hàng", chính là thiếu nữ đang nằm trên tấm ván gỗ trên xe. Trong mắt bọn chúng, đó không phải là người, mà là hàng hóa.
Gã đại hán luyến tiếc moi ra mấy quan tiền: "Đây là cả nhà chúng ta tích cóp nhiều năm mới được đó."
Mụ buôn người nhanh chóng giật lấy tiền: "Cái này có đáng là bao, còn không đắt bằng cưới một người vợ đâu. Mua một con nha đầu như này về, chín anh em nhà ngươi đều có vợ để dùng."
Gã đại hán cười ngây ngô gật đầu: "Cũng phải."
Nhìn qua thì là một người thật thà hàm hậu, ai biết được chuyện bọn chúng làm lại là việc nhân thần cộng phẫn.
Gã đại hán này vẫn còn có chút băn khoăn, hỏi mụ buôn người: "Lão huynh, ta nghe nói, buôn bán phụ nữ là phạm tội, tại sao ngươi không bán nữ nhân nô tịch?"
Mụ buôn người cười nhạo một tiếng: "Nữ nhân nô tịch thì ngươi mua không nổi đâu. Bất kể là chủ động bán mình hay là mua lại từ tay nhà khác, đều cần phải có chi phí, chuyển đến tay ngươi cũng phải bảy lượng bạc, ngươi trả nổi không?"
"Nhưng lừa người thì không cần tiền vốn, lúc này mới có thể bán rẻ cho ngươi. Nếu không, chẳng phải ta làm ăn thua lỗ sao? Còn về chuyện phạm tội, cần gì phải lo lắng?"
"Hôm qua trong thôn các ngươi không phải mới có một đứa chạy thoát, chạy đến quan phủ báo quan, kết quả bị nha dịch trực tiếp đưa về đó sao? Ha hả, nha dịch ở đây đều là người của các ngươi, thậm chí mẹ ruột của bọn họ cũng là bị lừa bán tới, ai sẽ đi truy cứu những chuyện này chứ."
Gã đại hán liên tục gật đầu: "Đúng rồi đúng rồi, đa tạ lão huynh."
Mà thiếu nữ đang nằm trên tấm ván gỗ, ngón trỏ ở một bên đang gắng sức bấu chặt vào tấm ván, mới có thể ép mình tiếp tục bất động. Nàng may mắn tỉnh lại sớm, nghe được cuộc đối thoại của hai người, nên không hành động thiếu suy nghĩ. Nàng muốn tìm một cơ hội để trốn thoát báo quan, nhưng lại bất hạnh nghe được những lời này, trực tiếp dập tắt hy vọng trốn thoát của nàng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nàng chỉ là đang đi trên đường, liền có một đám người đến bắt nàng, nói nàng là nô tỳ bỏ trốn của nhà bọn họ. Bất luận nàng giải thích thế nào, cầu cứu ra sao, đám người xung quanh đều thờ ơ lạnh nhạt. Thậm chí có người còn ủng hộ bọn chúng bắt nàng, tin rằng nàng thật sự là nô tỳ bỏ trốn. Nàng bị thuốc làm cho mê đi, sau khi tỉnh lại, liền nghe được đoạn đối thoại này.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Lúc này, ngự sử đã mang theo người tiến vào Dư Sơn. Tấu sớ báo nhiệm vụ thuận lợi được gửi về kinh thành, đưa đến ngự án của Hoàng đế.
Bối Tịnh Sơ ê ê a a cũng muốn xem, tuy rằng nàng có hệ thống tình báo, nhưng vẫn muốn giữ lại chút điểm tích lũy để dùng vào thời điểm mấu chốt.
Dáng vẻ của nàng thật sự buồn cười, Hoàng đế trực tiếp đặt bản tấu sớ lên trên mặt nàng.
"Con cũng muốn xem à? Xem có hiểu không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chữ triện trên đó vô cùng tinh xảo, nhưng...
【 Xem không hiểu. 】 Bối Tịnh Sơ ấm ức chọt chọt ngón tay, 【 Xem không hiểu thì không thể có một trái tim muốn xem hay sao? 】
Hoàng đế buồn cười, cầm lên đọc cho nàng nghe một lần.
Dù đã bốn tháng, Tưởng công công vẫn không quen được với dáng vẻ lẩm bẩm nói chuyện một mình của Hoàng thượng đối với tiểu công chúa, cảm giác như ngài ấy bị ngốc đi vậy. Ngay sau đó, ông ta đột nhiên lắc đầu, đem cái ý nghĩ đại bất kính kia trong đầu vứt ra ngoài. Hoàng thượng sao có thể ngốc được chứ?
Hoàng đế đọc xong cho Bối Tịnh Sơ, liền đưa sổ con cho Tưởng công công, phân phó: "Đưa đến cho Thượng thư lệnh xem một chút đi, để ông ấy có tâm trạng tốt."
Thượng thư lệnh nhận được tấu chương xong, vội vàng đi tìm Ức Quả. Vốn dĩ con gái đã lớn, làm phụ thân không tiện vào khuê phòng của nàng, nhưng bây giờ nàng còn đang dưỡng thương. Ông cũng không thể nào không màng đến vết thương của nàng mà truyền nàng đến chính viện. So với việc để thị nữ truyền lời, Thượng thư lệnh càng muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui này.
Ông gõ cửa: "Nhị nương, con có tiện không, phụ thân có thể vào được không?"
Một tràng tiếng bước chân đến gần, thị nữ mở cửa ra: "Chủ quân mời vào."
Ông đi vào, giơ tay ngăn lại động tác muốn đứng dậy của Ức Quả: "Con còn mang thương tích, trước mặt phụ thân không cần để ý những lễ tiết này. Chúng ta là người một nhà, không cần phải xa lạ như vậy."
"Ngự sử đã vào Dư Sơn, ít ngày nữa đám rắn chuột này sẽ bị sa lưới. Con cứ yên tâm, rất nhanh là có thể báo thù cho mẫu thân của con rồi."
Ức Quả cười: "Vậy sao? Tốt quá rồi."
Dư Sơn cách kinh thành xa xôi, lúc họ nhận được tin tức, sự việc ở địa phương đã qua mấy ngày. Cho nên hai ngày sau, hệ thống liền b.ắ.n ra tin tức.
[ Nhiệm vụ ẩn hoàn thành, tiêu diệt ổ điểm buôn bán dân số. Giá trị ổn định của Việt Triều +0.01, thưởng điểm tích lũy: 100 ]
[ Yeah~ Lại có thể xem dưa mới rồi! ]
[ Hệ thống: ... Thưa thân, bên này kiến nghị người nên mua cho mình một chút vật phẩm tăng thuộc tính ạ ~]
Bối Tịnh Sơ chu cái miệng nhỏ lên: [ Thống Thống à, đây là ngươi không đúng rồi. ]
[ Tại sao lại là ta không đúng. ]
[ Ngươi xem, ngươi lại muốn ta phải lật xem tình báo, vậy có phải ta cần điểm tích lũy không. ]
[ Hệ thống: Đúng vậy ạ. ]
[ Ngươi lại muốn ta mua cho mình vật phẩm tăng thuộc tính, vậy có phải ta cũng cần điểm tích lũy không. ]
[ Đúng vậy ạ. ]
[ Nhưng mỗi lần nhiệm vụ ngươi thưởng có một chút xíu, đủ để xem dưa, à không, tình báo. Ta chưa đến một ngày đã xem xong rồi. Ngươi nói xem, có phải là vấn đề của ngươi không. ]