Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 129: Giải cứu



Nhị Tráng bị mắc tiểu nên tỉnh dậy, vừa ra ngoài đã phát hiện một đám người đang tiến về phía nhà của họ, kinh ngạc nói: "Các ngươi định làm gì vậy?"

"Nhị Tráng à, khách nhân ở lại nhà các ngươi, các ngươi thì phát tài rồi, còn các huynh đệ thì một xu cũng không có. Chúng ta có mấy người vợ vừa mới chết, còn đang chờ tiền để mua người mới đây. Có lợi lộc sao lại không chia cho mọi người?"

"Chúng ta đã cho bọn chúng uống một ít thuốc rồi, đến lúc đó sẽ lấy hết những thứ đáng giá trên người bọn chúng, còn người thì g.i.ế.c đi ném ra sau núi cho thú dữ ăn."

Chủ nhà không mấy đồng ý: "Bọn họ dù sao cũng là người bên ngoài tới, nếu người bên ngoài tra được đã vào thôn chúng ta, vậy chẳng phải là mọi chuyện đều bị lôi ra ánh sáng sao?"

"Làm gì có dễ dàng như vậy, đến lúc đó chúng ta cứ nói chưa từng thấy qua."

"Vốn dĩ mọi người định kéo ngươi vào cùng chia tiền, nếu ngươi còn ngăn cản, cũng đừng trách chúng ta không chừa lại cho nhà các ngươi một ai."

Nhị Tráng sợ không lấy được tiền nên đành để bọn chúng vào.

Đám người hung hăng xông vào lục soát, một tên vung cuốc bổ thẳng xuống chỗ gối đầu.

“Đại huynh, không có gì cả!”

Nhiều người cũng đồng thanh hô lên: “Không có ai!”

Có kẻ chạy ra ngoài xách một bó đuốc vào, soi rọi khắp phòng. Toàn bộ những người trọ hôm nay đều biến mất không dấu vết.

“Nhị Tráng, có phải ngươi đã giấu người đi rồi không? Người đâu?”

Nhị Tráng ngơ ngác: “Ta giấu họ đi làm gì? Ta có biết các ngươi tối nay đến cướp tiền đâu.”

“Hừ! Ta không tin, hai bên gộp lại mười mấy mạng người mà có thể bốc hơi giữa không trung được chắc.”

“Phải rồi, nhà Đại Ngưu bên cạnh không phải cũng có khách trọ một phòng sao? Đại Ngưu đâu rồi?”

Một người chạy vào hỏi: “Các huynh đệ, có thấy ai không? Nhà của Đại Ngưu cũng không một bóng người.”

Thật kỳ lạ, cứ như có ma quỷ vậy.

Mười mấy con người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất.

Lúc này, mười mấy con người ấy đang đi theo một nữ nhân đến một sơn động hẻo lánh.

“Các vị cứ gọi ta là Ti Nương.”

Nàng có tài thêu thùa xuất chúng, vật nàng thêu thậm chí từng được chọn làm cống phẩm.

Nhưng ở nơi này, chẳng ai thèm để ý đến điều đó.

Bọn chúng mua các nàng về chỉ để làm việc nhà, việc nông và sinh con.

Sống còn không bằng heo chó.

Nàng khẽ giới thiệu: “Lúc các vị tới, bọn chúng đã dời mọi người đến nơi đó.”

“Mỗi lần có người ngoài vào thôn, những người mới đến đều bị nhốt ở đây.”

“Chỉ khi nào ở đủ lâu, sinh được con, bọn chúng cảm thấy người đó đã cam tâm tình nguyện ở lại thì mới cho ra ngoài.”

Nhưng ai nói rằng sinh con rồi thì sẽ nguyện ý ở lại chứ?

Không nhẫn tâm bóp c.h.ế.t những đứa trẻ đó đã là bởi tình mẫu tử của nàng rồi.

Vậy mà nàng vẫn phải giả vờ cam chịu.

Trong sơn động tối đen như mực, mùa đông lại giá rét, nhưng bọn chúng chẳng bao giờ tốt bụng đến mức chuẩn bị than sưởi ấm.

Tất cả mọi người chỉ có thể ôm lấy nhau để sưởi ấm cho nhau.

“Tìm được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai họ. Có lẽ những vị khách vào thôn đã đi, và họ lại sắp bị đưa về chăng?

Để tránh các cô gái hoảng sợ, Ngự sử liền nhờ người phụ nữ dẫn đường vào giải thích tình hình trước.

Ti Nương bước vào, thuật lại mọi chuyện: “Họ là người của quan phủ, đến để cứu chúng ta.”

“Chúng ta mau đi thôi, cơ hội không có nhiều đâu.”

Nàng tưởng mọi việc sẽ thuận lợi, nào ngờ lại có người phản đối.

“Người của quan phủ mới là phường không đáng tin! Lần trước ta chạy thoát đi báo quan, cuối cùng lại bị chính đám nha dịch bắt giải về.”

“Ai biết được họ có lừa chúng ta hay không, có phải đang thử lòng chúng ta không?”

Nghe vậy, những người phụ nữ khác cũng do dự. Bỏ trốn mà bị bắt lại sẽ bị đánh một trận rồi nhốt vào cũi chó.

Nơi đó nào phải để nhốt người, tay chân không duỗi ra được, chỉ có thể co quắp đầu gối, lưng lúc nào cũng phải khom, ngay cả đổi tư thế cũng không có chỗ.

Khi nào bọn chúng nhớ ra thì mới thả.

Có khi là mấy ngày sau.

Cũng chẳng có cơm ăn.

Người ta sẽ nhanh chóng không chịu nổi.

Trong những người bỏ trốn lúc trước, chỉ có người phụ nữ vừa lên tiếng là còn sống sót.

Nhưng vẫn có người đứng dậy: “Ở lại đây thì khác gì đã c.h.ế.t đâu, ta nguyện đánh cược một lần.”

Dần dần, ngày càng nhiều người lựa chọn rời đi.

Nhưng vẫn có người do dự.

“Cho dù về được thì đã sao?”

“Chúng ta mất tích lâu như vậy, thanh danh sớm đã không còn nữa rồi.”

Ngự sử dẫn người đứng chờ bên ngoài một lúc, nghe ngóng động tĩnh bên trong rồi ngẩng đầu nhìn vầng trăng, nói: “Chắc cũng đến giờ Tuất rồi nhỉ?”

Y bèn trực tiếp bước vào: “Các vị nương tử, ai nguyện ý theo chúng ta rời đi thì hãy ra đây. Ai không muốn thì cứ tiếp tục ở lại. Thời gian cấp bách, nếu trễ hơn nữa thì khó mà ra ngoài an toàn.”

Đại quân vẫn chưa đến, lần này y chỉ mang theo những người giỏi võ. Nếu đụng phải đám dân làng hung hãn kia mà còn phải bảo vệ nhiều nữ tử yếu đuối thế này, việc toàn mạng thoát ra là không thể.

Nghe vậy, họ không còn do dự nữa.

Từng người một bước ra, nhưng trong sơn động đã tối đen, bên ngoài cũng mịt mù không kém.

Họ lần mò bước về phía trước, cố gắng tranh thủ một tia hy vọng cho tương lai của mình.

Ngự sử không ngờ vẫn còn hai người chọn ở lại.

“Gia quy nhà ta rất nghiêm, sau khi trở về, họ nhất định sẽ chê ta không còn trong sạch mà dìm lồng heo mất. Ở lại đây, ít ra còn giữ được mạng.”

Ngự sử cũng không ép buộc. Y phụng mệnh đến cứu người, chứ không phải đến ép người ta đi tìm cái chết.

Dù có thiếu mất hai người, hắn cũng sẽ không hỏi tội y.

Đường đi gập ghềnh khó khăn, các cô nương quanh năm đói khát, sức lực yếu ớt, thỉnh thoảng lại có người vấp ngã.

Nhưng không một ai kêu than, cũng không ai kêu mệt.

Tất cả đều đang nỗ lực chạy về phía ngày mai của chính mình.

Thấy bóng người từ xa, Huyện thừa vội vàng đón lấy: “Ngự sử đại nhân, người đã cứu được rồi thì mau đi nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ giao cho hạ quan.”