Bên kia, sau khi phát hiện không có ai, Nhị Tráng đột nhiên nhớ đến người vợ mình mua về. Nàng không ăn chung mâm với bọn họ, không trúng mê dược, liệu có nghe thấy động tĩnh gì không.
Kết quả nhìn lại, người cũng đã biến mất.
“Con mụ c.h.ế.t tiệt, lại dám trốn! Lần này bắt về phải đánh gãy chân nó, trói chặt trên giường cho đến khi sinh con thì thôi.”
Cuối cùng cũng có kẻ thông minh hơn nghĩ ra điều gì đó.
“Mau đến sơn động nhốt đám đàn bà kia xem!”
“Bọn họ có phải là người của quan phủ đến cứu người không?”
Có kẻ khinh khỉnh “chậc” một tiếng: “Quên rồi sao? Huynh đệ của ta và em vợ hắn đều là đầu mục của đội tuần tráng cả đấy.”
“Không thể nào đâu.”
Mãi cho đến lúc bị bắt, kẻ đó vẫn còn gào lên: “Bắt bọn ta làm gì, huynh đệ của ta là đầu mục đội tuần tráng của các người đấy!”
“Đều là người một nhà cả!”
“Các người có bắt nhầm không vậy!”
“Chẳng phải trước nay vẫn mặc kệ chúng ta sao!”
Bị bắt đột ngột, dân làng ai nấy đều kinh ngạc tột độ.
Hóa ra mua vợ là phạm tội ư?
Bọn họ vẫn luôn cho rằng chuyện này hết sức bình thường.
Có kẻ còn hùng hồn la lối: “Dựa vào đâu mà bắt chúng ta!”
“Chúng ta tự bỏ tiền ra mua đàn bà về, muốn ngủ thì ngủ, muốn đánh thì đánh, muốn g.i.ế.c thì giết.”
“Bị mua về nhà chúng ta thì chính là người của chúng ta, dựa vào đâu mà bắt!”
Một tiểu bộ khoái trẻ tuổi mặt non choẹt tức giận đạp cho hắn một cước, khiến hắn ngã lăn ra đất: “Mẹ kiếp nhà ngươi, lão tử đối với ngươi cũng là muốn đánh thì đánh đấy, còn sủa thêm một tiếng nữa thử xem?”
Kẻ chuyên ra tay đánh đập phụ nữ lập tức im bặt.
Tiểu bộ khoái còn rất công bằng mà tặng cho kẻ khoe có người nhà làm đầu mục một cước nữa.
Y vỗ mạnh vào mặt gã, khuôn mặt thô đen bị tát đến đỏ bừng.
“Còn là đầu mục cơ đấy?”
“Bao che cho tội mua bán phụ nữ, vào tù rồi các ngươi cứ hỏi xem hắn có còn là đầu mục nữa không.”
Cuối cùng khi định tội, cả làng Dư Sơn này, ngoại trừ trẻ con, gần như không có kẻ nào tay không dính m.á.u người, hầu hết đều bị phán tử hình.
Nhưng Ngự sử truyền lại ý của Thánh Thượng, rằng hãy áp giải những kẻ này về kinh thành hành quyết.
Huyện thừa đoán rằng, có lẽ đám người này đã đắc tội với một vị quý nhân có thân phận không tầm thường nào đó.
Những người phụ nữ được giải cứu cũng được đưa về nhà.
Nhưng thoát khỏi hang quỷ rồi, liệu có thật sự được hạnh phúc không?
...
Ti Nương về đến nhà, nhìn cánh cổng sân quen thuộc, nàng do dự đưa tay lên gõ.
“Ai đấy?”
Cùng với tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, một người phụ nữ xa lạ mở cửa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người nọ cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Xin hỏi… gia đình ở đây trước kia đã dọn đi rồi sao?”
Người phụ nữ khó hiểu: “Không có, cô tìm ai?”
“Nương tử, bên ngoài là ai vậy?”
Một giọng nam quen thuộc truyền đến, rồi một người bước tới gần.
Khi nhìn thấy mặt nàng, người đó sững lại một chút, rồi không chắc chắn hỏi: “Tỷ tỷ?”
Ti Nương gật đầu.
Người phụ nữ kia nghi hoặc nói: “Đây là người tỷ tỷ mất tích mà chàng hay kể đó ư, người mà thêu một chiếc khăn tay có thể bán được một lạng bạc ấy hả?”
“Đã sửa lại cho nàng bao nhiêu lần rồi, là bán được năm lạng bạc, nhưng thợ thêu chỉ được chia một phần nhỏ thôi.”
Người phụ nữ cười rạng rỡ: “Thế cũng nhiều lắm rồi.”
Nàng ta vội kéo Ti Nương vào trong phòng: “Tỷ tỷ tốt, bây giờ tay nghề của tỷ chắc đã tiến bộ hơn nhiều rồi nhỉ?”
Ti Nương lật bàn tay lại, nhìn đôi tay đầy những vết chai sạn của mình.
Lụa là vốn mềm mại, chỉ thêu cũng rất mỏng manh.
Đòi hỏi tay của thợ thêu phải mềm mại mới có thể thêu đẹp, ít nhất không thể chai sạn như tay nàng lúc này, sẽ làm xước chỉ.
“Ta… không thêu được nữa rồi.”
Dù người phụ nữ không sa sầm mặt mày, nhưng nụ cười đã không còn chân thành như lúc nãy.
Người đàn ông hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?”
“Tỷ có biết phụ mẫu đã lo lắng cho tỷ đến nhường nào không, họ…”
“Phụ mẫu đâu rồi?”
Người đàn ông nghẹn lời: “Phụ thân vốn đã mang bệnh, nghe tin tỷ mất tích, ngài không qua khỏi cơn uất khí nên đã…”
“Mẫu thân vốn đã lo cho tỷ, nay phụ thân lại ra đi, người đau buồn quá độ, không lâu sau cũng đi theo ngài rồi.”
Hóa ra trở về, thứ chào đón nàng lại là tin dữ như vậy.
Nàng nhìn khoảng sân quen thuộc trước mắt.
Nơi đây từng là nhà của nàng, nhưng phụ mẫu đã qua đời, nơi này giờ đã thành nhà của đệ đệ, không còn là nhà của nàng nữa.
Đệ dâu dường như không chào đón nàng lắm, nàng không thể ở đây lâu được.
Nghĩ lại phiền não lớn nhất mỗi ngày của nàng trước kia, chỉ là ra khỏi cửa nên đeo dây buộc tóc màu gì cho đẹp.
Tưởng tượng xem cha mẹ sẽ đính ước cho nàng một lang quân thế nào, sau này tình cảm của họ liệu có tốt đẹp như của cha mẹ không?
Buổi trưa mẫu thân sẽ làm món gì, có phải món nàng thích không.
Khi nào mới được đi chợ mua đồ… Nhưng tất cả những điều đó bây giờ đều không còn nữa.
Những ngày tháng bình dị đến không thể bình dị hơn ấy, giờ đây tựa như một giấc mộng đẹp.
Cuộc đời của nàng, từ khoảnh khắc bị bắt cóc, đã tan thành từng mảnh vụn.
Bây giờ trở về nhà, có vá víu lại, cũng chỉ là những mảnh vỡ được chắp vá tạm bợ mà thôi.
Có lẽ sẽ có những nữ tử khác sau khi về nhà, sẽ được chào đón bằng một tương lai hạnh phúc.
Chắc chắn sẽ có, dù chỉ là một người thôi cũng được.