A Ngư túc trực bên con gái cho đến khi mặt trời mọc.
Cuối cùng trời cũng đã sáng.
Bà không trực tiếp về nhà ngay. Mấy tháng ở trong cung, thu hoạch lớn nhất ngoài tiền bạc ra, chính là kiến thức.
Nếu là trước đây, bà sẽ về nhà khóc lóc cầu xin, gào thét ăn vạ.
Nhưng bây giờ, bà đã nghĩ ra một cách giải quyết tốt hơn.
A Ngư gõ cửa một nhà nọ.
“Ai đấy!”
“Thúy Thúy à, là muội, A Ngư đây.”
Người kia mở cửa ra, kinh ngạc thốt lên khe khẽ: “Sao muội lại về đây?”
Người này chính là một trong số những kẻ nhiều chuyện ở tiệc cưới ngày hôm qua.
Ban đầu bà ta còn đứng về phía giả thuyết A Ngư ra ngoài kiếm tiền, nhưng nói chuyện một hồi cũng bị đám đông lôi kéo.
“Không phải muội theo trai rồi sao? Sao giờ lại về còn mang theo cả đứa bé?”
“Bây giờ muội về, không sợ họ bắt muội à?”
A Ngư không hiểu đầu đuôi: “Muội đi kiếm tiền mà, theo trai là thế nào? Lời này là ai đồn ra vậy?”
Có điều, lời đồn trong thôn càng ngày càng quá quắt, bà cũng chẳng lấy làm lạ.
Người phụ nữ kia không tin: “Mọi người nói đúng lắm, đàn bà ra ngoài thì có đường nào kiếm tiền chứ. Uổng công trước đây tỷ còn tin lời muội, bênh vực cho muội.”
“Hôm qua tỷ còn bị người ta cười cho vào mặt.”
A Ngư thẳng tay móc ra một thỏi bạc, người phụ nữ kia nhìn đến sáng cả mắt.
Cả nhà mấy miệng ăn nhà chị ta, một năm tiêu pha cộng lại cũng chỉ vài lạng bạc.
Nhưng đó là đổi từ tiền đồng, phụ nữ như chị ta gần như chưa bao giờ được sờ vào bạc nguyên thỏi.
“Thúy Thúy tỷ tin muội, muội đến nhà giàu làm v.ú nuôi.”
“Nếu tỷ giúp muội một việc, muội sẽ đưa thỏi bạc này cho tỷ coi như thù lao.”
Nếu chỉ nhờ giúp không, chắc chắn bà ta sẽ không làm.
Thúy Thúy vốn dĩ không muốn dính vào chuyện nhà người khác.
Nhưng có tiền, thì đó chính là chủ thuê.
Chuyện nhà người khác là cái gì chứ.
Chuyện của chủ thuê chính là chuyện của mình.
“A Ngư muội muội, đứng ngoài này làm gì.”
“Mau vào nhà nói chuyện, để tỷ rót cho muội chén nước nhé!”
A Ngư từ chối: “Không cần đâu ạ, muội còn đang vội.”
“Muội muốn nhờ tỷ, đi báo quan kiện Hà Căn tội g.i.ế.c con gái!”
“Còn nữa, tội bỏ vợ để cưới người khác.”
Vứt trẻ sơ sinh vào tháp là phạm tội, A Ngư vào cung rồi mới biết.
Chỉ là dân không kiện, thì quan không xét.
Mọi người đều làm như vậy, nên cứ ngỡ đó là chuyện đương nhiên.
Trong cung cũng có ma ma sau khi vào cung thì chồng ở nhà cưới vợ khác, chỉ là mọi người không truy cứu nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bà vốn cũng không định truy cứu, chỉ cần họ chịu đối xử tốt với con gái bà.
Nhưng cố tình nhà này lại cứ phải dồn người ta vào đường cùng.
Nếu họ không làm ra chuyện này, thì bây giờ bà vẫn đang ở trong cung đút cháo cho công chúa rồi!
Nghĩ lại mà tức.
Nhưng vợ kiện chồng thì phải ngồi tù, dù cho chồng có thật sự phạm tội hay không, người vợ cũng phải chịu tội theo.
Vì vậy, nhờ người khác đứng ra tố cáo mới là cách tốt nhất.
Thúy Thúy nói năng lắp bắp: “Cái, cái này, báo quan…”
“Chuyện có to tát gì đâu mà phải báo quan, đứa bé trong lòng là con muội phải không?”
“Chẳng phải đã cứu về được rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Một điều nhịn là chín điều lành, lùi một bước biển rộng trời cao.”
“Gia hòa vạn sự hưng mà.”
A Ngư nghe mà muốn bật cười, nhưng bà lười phản bác những lời này.
Nói lý lẽ với những người này cũng vô ích.
Bà chỉ hỏi: “Thúy Thúy tỷ, tỷ chắc chưa?”
“Nếu muội mà nhịn, thì tỷ sẽ không có tiền đâu đấy.”
Thúy Thúy: Hình như đúng là vậy.
Chị ta lập tức đổi giọng: “Nhịn cái gì mà nhịn!”
“Cái đồ thất đức đó bắt nạt A Ngư muội muội chúng ta như vậy, phải kiện cho nó đi tù!”
“Muội yên tâm, tỷ đứng về phía muội.”
Rõ ràng là đứng về phía tiền thì có…
Sau khi dặn dò xong, A Ngư lại tìm một người đi báo tin cho nhà mẹ đẻ. Bà nhắn các huynh đệ của mình ở thôn bên cầm theo hung khí mau chóng qua đây.
Sau đó, bà hùng hổ đi đến nhà Hà Căn.
Cũng tại nơi đó, căn nhà tranh đã biến thành nhà ngói.
Năm tháng qua, bà đã kiếm cho gã đàn ông này không ít tiền.
Vậy mà họ lại nỡ vứt con gái bà vào tháp bỏ trẻ sơ sinh.
Đúng là một lũ súc sinh lòng lang dạ sói!
“Hà Căn Tử!”
“Thằng khốn kiếp nhà mày cút ra đây cho bà!”
Mùa đông không phải mùa nông vụ, người dân đều ru rú trong nhà.
A Ngư vừa hét lên như vậy, hàng xóm xung quanh lập tức kéo ra xem náo nhiệt.
Nhà Hà Căn cũng có người đi ra, là mẹ của Căn Tử.
“A Ngư!”
“Đúng là mày thật à!”
“Không phải bảo mày không về được nữa sao?”
Họ cũng không biết A Ngư đi làm v.ú nuôi cho nhà nào, chỉ nghe nói chủ nhà yêu cầu phải giữ bí mật.
Hơn nữa, người tuyển dụng vô cùng bá đạo, nói rằng một khi đã đi là cả đời không về.
Mẹ Căn Tử thấy bà liền đ.ấ.m đùi thùm thụp.
“Mày mà nói sớm là mày sẽ về, thì chúng tôi đã chẳng phải cưới đứa mới!”
“Để cưới con đĩ lẳng lơ kia về đẻ con trai cho thằng Căn Tử, tốn mất mười lăm lạng bạc đấy!”
“Mày mà nói mày về, thì khoản tiền đó đã tiết kiệm được rồi, thật là!”
A Ngư lạnh mặt: “Để cưới vợ mới thì tiêu mười lăm lạng bạc cũng được, còn cho con gái tôi một miếng cơm thì lại không muốn.”
“Còn muốn sinh con trai?”
“Bà đẻ một đứa tôi vứt một đứa, đem hết cháu đích tôn quý báu của các người vứt vào tháp bỏ trẻ sơ sinh mà thiêu!”
Mẹ Căn Tử tức nổ phổi, dù chưa có cháu trai, mụ ta cũng không thể nghe lọt tai những lời này: “Mày dám!”
Mụ ta để ý thấy bọc tã trong tay A Ngư: “Mày mang con Phán Đệ về đấy à?”
Nghe thấy cái tên này, A Ngư sững người, ngay sau đó sắc mặt sa sầm lại.
“Bà — nói — cái — gì —”
“Bà gọi con gái tôi là gì!”
Trước khi đi, bà đã đặt tên cho con gái là Lệ Nha.
Sau khi vào cung, thấy cách các bậc quý nhân đặt tên.
Bà nhớ lại tên con gái, cảm thấy nó quá quê mùa.
Lúc nhờ người đồng liêu biết chữ gửi thư về nhà, bà còn nhắc đổi tên con gái thành Hân Nhi.
Là ánh nắng ban mai lúc mặt trời vừa ló rạng.
Là hy vọng của bà.
Nhưng cho dù là cái tên Lệ Nha mà bà thấy quê mùa, cũng còn hay hơn vạn lần mấy cái tên như Phán Đệ, Chiêu Đệ này.