Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 134: Y giả nhân tâm



Phía trước là một tòa tháp nhỏ xám xịt, nơi đã chôn vùi vô số sinh mệnh nhỏ bé không sức phản kháng.

Âm khí dày đặc.

Trước đây A Ngư chưa bao giờ muốn đến gần nơi này, chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy như sắp bị thứ gì đó ám lên người.

Một người đàn ông đang ném một đống cành cây khô vào trong, cùng lúc đó một tiếng hét khản đặc vang lên: “Dừng tay!”

Hắn ta giơ bó đuốc lên, ném vào đống cành khô.

Một người phụ nữ từ phía đối diện chạy tới, gã đốt lửa tưởng ban đêm gặp phải ma, hét lên một tiếng cứu mạng rồi co cẳng bỏ chạy.

“Nữ quỷ” đó lại không đuổi theo hắn, mà lao vào đống lửa như con thiêu thân, bế ra một bé gái đang khóc ngất vì bị sặc khói.

Lúc bế con bé lên, tay A Ngư không tránh khỏi việc chạm vào những t.h.i t.h.ể khác.

Có những cái đã thối rữa, nước mủ chảy ra.

Dưới ánh lửa, bà nhìn thấy giòi bọ đang lúc nhúc trên đó.

Ngay cả một mảnh tã lót bọc thân cũng không có.

“Oa ——”

“Oa ——”

Bé gái khóc thút thít trong lòng bà, nhưng vì đã đói cả một ngày, con bé chẳng còn chút sức lực, tiếng khóc chỉ như tiếng muỗi kêu.

Đứa trẻ này vô cùng gầy gò, trông không giống một đứa trẻ tám tháng tuổi chút nào.

A Ngư bất giác nghĩ đến công chúa mà mình chăm sóc.

Cánh tay mũm mĩm như ngó sen, lúc không vui thì gào khóc long trời lở đất, ồn ào đến mức khiến bệ hạ phải bịt tai lại.

Đó mới là dáng vẻ của một đứa trẻ khỏe mạnh.

Bà đã từng nghĩ, con gái là do gã đàn ông đó ruột thịt sinh ra, hắn và ông bà nội sẽ chăm sóc con bé thật tốt.

Không ngờ, không ngờ…

Bây giờ bà đã hiểu, chỉ có mình mới là chỗ dựa của con.

Nếu không phải tiểu công chúa là tiên nữ, thì tối nay con gái bà đã bị thiêu c.h.ế.t rồi.

A Ngư cởi đai lưng, cho con gái bú.

Đứa bé như đói lả, rất nhanh đã b.ú không ra sữa nữa.

Nhưng bà lo con bé có chuyện, mà lúc này cổng thành đã giới nghiêm, A Ngư chỉ có thể bế con đi tìm ông lang vườn trong thôn.

Gõ cửa hồi lâu, ông lang mới ra mở.

“Đêm hôm có chuyện gì vậy?”

Vào ban đêm trong thôn không ai đốt đèn, nến rất đắt, nhà dân thường ngay cả đèn dầu cũng không dám dùng, trời tối là đi ngủ.

Ông lang bị bà gọi dậy, rõ ràng là mang theo vẻ bực bội.

“Đại phu, con gái nhà tôi bị vứt vào tháp sơ sinh, lúc tôi đến nhặt về thì người ta đã đốt rồi, con bé bị hít phải khói, ngài xem giúp xem có sao không.”

A Ngư vừa nói vừa sờ trán con bé.

“Thôi chết, sốt rồi.”

Ông lang lạnh lùng nói: “Vào đi.”

Ông ta vừa dẫn họ vào trong, vừa châm chọc: “Bây giờ thì lại biết xót rồi à.”

Đã chịu bỏ tiền ra cho con khám bệnh, chứng tỏ không phải nuôi không nổi, vậy mà còn đem vứt đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người làm mẫu thân này cũng thật kỳ lạ, đã vứt đi rồi lại còn hối hận quay về.

Y giả nhân tâm (*).

(*) Người thầy thuốc phải có tấm lòng nhân ái.

Tuy ông ta đã thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng đối mặt với loại cha mẹ thất đức này cũng không có sắc mặt tốt.

A Ngư ôm con gái theo sau, nghĩ rằng ông lang đã nghe chuyện nhà mình, đang nói bà bỏ con gái đi làm v.ú nuôi, bây giờ mới chịu quay về.

Bà cúi đầu không nói gì.

Vào nhà, đèn được thắp lên.

“Đặt con bé ở đây.” Giọng ông ta vẫn cứng nhắc.

Sau khi khám xong, ông lang nói: “Ngày mai vào thành tìm một đại phu giỏi hơn đi, ta chỉ có thể nhìn ra là bị nhiễm phong hàn thôi.”

“Nhưng chắc ngươi cũng chẳng nỡ tiêu khoản tiền đó đâu nhỉ?”

A Ngư phản bác: “Đây là con gái tôi, tiêu tiền chữa bệnh cho nó, sao tôi lại không nỡ được?”

Huống hồ bổng lộc trong cung rất hậu hĩnh, cộng thêm tiền thưởng dịp công chúa đầy tháng và trăm ngày thì lại càng nhiều. Bà vốn định tích góp tiền, phòng khi mất nước thì mang công chúa bỏ trốn, nên đã để lại một nửa số bạc. Lần này bà mang về hết, ở trong thôn này có lẽ đã được coi là nhà giàu nhất rồi.

Ông lang hừ lạnh một tiếng, không bình luận gì.

Ông ta lấy một ít thảo dược ra sắc, đang chuẩn bị đút cho đứa bé.

A Ngư ngăn ông ta lại.

“Cô làm gì vậy?”

“Giờ lại tiếc tiền à? Không muốn chữa bệnh cho con gái nữa sao?”

“Ta nói cho cô biết, thuốc ta đã sắc xong rồi, dù nó có uống hay không, ta cũng phải lấy tiền!”

Nói như vậy, những bậc cha mẹ tiếc tiền kia mới nghĩ rằng đằng nào cũng mất tiền, không uống thì phí, nên sẽ không cản ông ta cho con mình uống thuốc nữa.

A Ngư ngẩn người, vội giải thích: “Không phải vì tiếc tiền, mà là tỳ vị của trẻ sơ sinh còn yếu, dược tính dù nhỏ cũng là quá mạnh đối với chúng.”

“Cứ thế đút thẳng vào, có phải là không tốt cho đứa trẻ không?”

Đây là điều mà thái y đã nói khi công chúa uống thuốc trước đây, trẻ sơ sinh không thể uống thẳng thuốc thang được.

“Trẻ sơ sinh thì không uống được, nhưng tám tháng tuổi thì có thể uống rồi.”

“Sao nào? Con cô trước đây từng uống thuốc rồi à?”

A Ngư lúng túng đáp: “Tôi… tôi không biết.”

“Tôi đến nhà giàu làm v.ú nuôi cho công tử tiểu thư nhà người ta, đi được mấy tháng, lúc quay về thì phát hiện con mình bị cha nó vứt vào tháp sơ sinh rồi.”

Hóa ra là như vậy.

Ông lang cảm thấy áy náy vì những suy đoán vô căn cứ lúc nãy của mình.

Vừa định mở lời xin lỗi, ông liền thấy những vết phồng rộp trên tay bà.

“Mấy vết phồng rộp trên tay cô, tốt nhất cũng nên xử lý đi, nếu không sẽ mưng mủ nhiễm trùng, có thể c.h.ế.t người đấy.”

Ông đưa cho A Ngư một lọ thuốc mỡ, “Cái này không lấy tiền cô.”

“Lúc nãy mới dậy tính tình tôi hơi cộc cằn, có nói lời khó nghe với cô, xem như là chút lòng thành tạ lỗi.”

“Cảm ơn lang trung.”

Những vết bỏng này hẳn là do lúc nãy cứu con bị lửa táp vào, nhưng một chút thương tích có thể đổi lấy mạng sống của con gái, hoàn toàn không đáng kể.

Ông lang ngáp một cái: “Ta phải về ngủ tiếp đây, con bé có gì thì lại gọi ta.”

“Trời sáng mà không có chuyện gì, thì có thể đi được rồi.”