Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 92: Hoàn toàn thất vọng



Từ sau khi tổ mẫu qua đời, đây là lần đầu tiên Triệu Kiềm cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.

"Vâng ạ!"

Cậu bé vừa ngồi xuống, Chu Hoan Tửu đã vụt đứng dậy, giật vội chiếc khăn tay từ cung nữ rồi lau miệng qua quýt.

Cũng chẳng cần biết đã lau sạch hay chưa, miễn là có làm cho đủ lệ.

Rồi cô bé co giò bỏ chạy như thể có dầu bôi dưới chân, chỉ còn giọng nói vọng lại từ xa: "Tạm biệt mọi người—"

Lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này, Triệu Kiềm ngây người như phỗng.

Bối Tịnh Sơ: 【 Khỏi phải ngạc nhiên, vài ngày nữa nhóc cũng y chang vậy thôi. 】

Nói rồi, nụ cười của Bối Tịnh Sơ dần tắt ngấm: 【 Khoan đã, mình đang vui trên nỗi đau của người khác cái gì vậy? Hu hu hu, bọn họ có thể không đến Hoằng Văn Quán, nhưng mình là công chúa, chắc chắn sẽ phải đi. 】

【 Chẳng phải hình ảnh của nàng hôm nay chính là tương lai của ta hay sao? Vậy mà mình còn cười người ta. 】

Trong lòng Bối Tịnh Sơ ấm ức cắn khăn tay, xuyên không rồi mà vẫn phải chịu khổ vì đi học.

Chỉ vì một câu nói của Thái hậu mà hai anh em nhà họ Triệu cũng sẽ phải đến Hoằng Văn Quán trong vài ngày tới.

Nhưng ít ra lúc này, họ vẫn còn được thảnh thơi vài hôm.

Sau bữa sáng, Triệu Kiềm và Triệu Ngọc ra hậu viện của điện Nhân Thọ chơi đùa.

Thực ra, chủ yếu chỉ có một mình Triệu Ngọc chơi.

Dinh thự của Quảng Đức Trưởng công chúa tuy giàu sang tinh xảo, nhưng so với điện Nhân Thọ, nơi ở của các đời Thái hậu, thì vẫn còn kém xa.

Nơi này, đâu đâu cũng toát lên vẻ phú quý.

Chưa cần nói đến chất liệu gỗ của những chiếc ghế hay lan can được điêu khắc từ bạch ngọc. Chỉ riêng một chậu hoa bất kỳ cũng là tác phẩm được các nghệ nhân Thượng Công Cục dốc lòng chăm sóc, toàn là những giống loài quý hiếm bên ngoài không thể nào thấy được.

Triệu Ngọc thì chọc mèo ghẹo chó, thấy cái gì cũng lạ lẫm. Thằng bé chạy nhảy lung tung, quần áo quệt cả vào mấy chậu hoa, làm rơi rụng không biết bao nhiêu là cánh.

Vì hai anh em mới đến hôm qua, vẫn chưa được sắp xếp thái giám riêng hầu hạ bên cạnh, nên xung quanh chỉ có hai người bọn họ.

Triệu Kiềm thấy vậy thì sợ hãi trong lòng. Mấy chậu hoa này vừa nhìn đã biết vô cùng quý giá, lỡ ngoại tổ mẫu thấy được thì có nổi giận không.

"Đệ đệ, đệ cẩn thận một chút, cánh hoa bị đệ làm rụng hết rồi kìa."

"Hoa thì vốn dĩ phải tàn, rụng một chút thì có sao đâu?"

Triệu Ngọc vẫn tiếp tục nhảy nhót lung tung như một con khỉ hoang, chẳng may giẫm phải một viên gạch bị lỏng ở trong góc mà không ai để ý.

"Bịch!" một tiếng, nghe là biết ngã rất đau.

Triệu Kiềm vội vàng chạy tới, đến vạt áo cũng chẳng buồn vuốt lại.

"Triệu Kiềm! Ngươi đã làm gì đệ đệ của ngươi!"

Trưởng công chúa vừa lúc đi vòng qua một bức tường, liền nhìn thấy đúng cảnh tượng này.

Ngọc Nhi đang ngã sấp trên mặt đất, đầu đập vào chậu hoa, còn Triệu Kiềm thì đang vươn cả hai tay về phía lưng của Ngọc Nhi.

Cảnh này khiến nàng không thể không suy diễn.

"Không phải, mẫu thân, con không có."

Cậu bé muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tâm trí, khiến cậu không thể nào sắp xếp suy nghĩ để kể lại mọi chuyện.

Trưởng công chúa vội chạy tới, bế Triệu Ngọc đang nằm dưới đất lên, một vệt m.á.u tươi chảy dài trên vết thương của thằng bé.

Triệu Kiềm càng thêm luống cuống, không biết phải giải thích ra sao: "Mẫu thân, không phải con, thật sự không phải con."

"Chát!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không một lời giải thích, Trưởng công chúa thẳng tay cho cậu bé một cái tát.

Cú tát rất mạnh, tai trái của Triệu Kiềm vang lên một tiếng "ong" thật lớn, rồi chìm vào tĩnh lặng.

Quảng Đức Trưởng công chúa biết mình đối xử với con trai út tốt hơn, mà lòng người thì khó tránh khỏi đố kỵ. Nàng cho rằng Triệu Kiềm nảy sinh lòng ghen ghét cũng là chuyện bình thường.

Hôm nay thấy cảnh này, nói Triệu Kiềm vô can, Trưởng công chúa tuyệt đối không tin.

Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, nói không chừng đứa con ngỗ nghịch này đã thừa dịp nàng không có ở đây mà lén lút bắt nạt đệ đệ. Mà Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ, dưới sự uy h.i.ế.p của huynh trưởng nên không dám mách tội.

"Tuổi còn nhỏ đã học thói dối trá, ta vốn tưởng ngươi chỉ có tính cách trầm lặng, không ngờ đến nhân phẩm cũng không có. Phẩm hạnh là gốc rễ của con người!"

"Coi như không phải ngươi làm, ngươi ở ngay bên cạnh đệ đệ mà cũng không trông chừng nó cho cẩn thận, đó chính là lỗi của kẻ làm huynh trưởng như ngươi."

"Ngươi cứ ở đây mà quỳ gối sám hối cho ta!"

Giọng quát lạnh lùng quen thuộc truyền đến từ tai phải, còn tai trái thì tĩnh lặng như tờ.

Đầu óc Triệu Kiềm lúc này cũng không thể tiếp thu được những lời đó nữa, cậu chỉ thấy người phụ nữ trước mắt trông như một con quái vật đang há miệng gào thét.

Hung bạo, dữ tợn, xấu xí, điên cuồng.

Ngay khoảnh khắc này, có một thứ gì đó trong lòng cậu đã vỡ nát.

Có lẽ thứ đó, được gọi là sự kỳ vọng của một đứa trẻ dành cho mẹ mình.

Trưởng công chúa vội vàng ôm Ngọc Nhi của nàng rời đi.

Máu tươi từ tai trái của Triệu Kiềm từ từ chảy xuống, nhưng không một ai để ý.

Lần đầu tiên, cậu bé không còn nghe lời mẫu thân, không còn ngây ngốc đứng đó chịu phạt nữa.

Dù sao thì, có nghe lời đến mấy, cũng vô dụng mà thôi.

Trong chính điện, Trưởng công chúa đang ôm Triệu Ngọc, sai cung nhân đi mời thái y.

Một bóng người khác từ cửa chậm rãi bước vào.

【 Có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần thế kia? 】

【 Không lẽ lại bị Quảng Đức Trưởng công chúa mắng nữa à? 】

【 Cũng phải, Trưởng công chúa vừa vào đã la lên là Triệu Kiềm đẩy Triệu Ngọc ngã, rồi hối hả cho người đi mời thái y. 】

【 Hề hề, bảo bảo ta đây một chữ cũng không tin. Với cái dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời của thằng bé mà dám đẩy Triệu Ngọc á? 】

【 Phụ thân ta đột nhiên trở nên háo sắc còn đáng tin hơn! 】

Thái hậu: "..."

Tại Ngự Thư Phòng, Hoàng đế: "Hắt xì! Hắt xì!"

Hắn liên tiếp hắt hơi hai cái.

"Bệ hạ bị nhiễm phong hàn sao ạ? Có cần triệu ngự y không?"

"Không cần." Hắn không thấy lạnh.

Người ta nói hắt xì một cái là có người thương, hai cái là có người mắng. Chắc lại đứa trời đánh nào đang chửi thầm trẫm rồi.

Bên này, Trưởng công chúa vừa ôm Triệu Ngọc dỗ dành, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Kiềm bước vào.

"Ta không phải bảo ngươi ở ngoài kia quỳ gối sám hối sao?"

"Bây giờ ngươi đủ lông đủ cánh rồi, đến lời ta nói cũng không thèm nghe nữa phải không?"

Khi cậu bé đến gần hơn, nàng mới thấy má trái của cậu sưng vù.

Thái hậu kinh hãi: "Có chuyện gì thế này?"