Thái hậu kinh hãi: "Có chuyện gì thế này?"
Bà đứng bật dậy, ôm Bối Tịnh Sơ đi thẳng về phía Triệu Kiềm.
"Mẫu thân không cần lo lắng, là nhi thần cho Kiềm Nhi một bài học nhỏ thôi. Trong cung này không ai dám động đến nó đâu."
【 Vô nghĩa! 】
【 A a a a a cần ngươi nói à! Ngoài ngươi ra thì còn ai nỡ đánh một đứa trẻ mới sáu tuổi! 】
【 Ngay cả phụ thân ta, người được mệnh danh là bạo quân, cũng không bao giờ ra tay tàn nhẫn với trẻ con! 】
Góc nhìn của Bối Tịnh Sơ khá đặc biệt. Thái hậu đi tới thì nhìn từ trên xuống, nhưng Bối Tịnh Sơ đang được bế trên tay nên có chiều cao vừa đúng tầm tai trái của Triệu Kiềm.
Bối Tịnh Sơ: 【 Cứu mạng! Lỗ tai thằng bé chảy m.á.u kìa! 】
Thái hậu vội ngồi xổm xuống, nhìn vào bên tai bị đánh của cậu, quả nhiên thấy một vệt máu.
Một người từng trải qua bao sóng to gió lớn như Thái hậu cũng suýt nữa đưa tay lên che miệng kinh hãi, nếu không phải trên tay còn đang bế một đứa trẻ.
"Kiềm Nhi, tai trái của con làm sao vậy?"
"Thưa ngoại tổ mẫu, nó không nghe thấy gì nữa ạ."
Giọng cậu bé rất bình thản, không hề giống một đứa trẻ mới sáu tuổi. Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó.
【 ************, đánh con ruột đến mức điếc tai, ngươi có phải là *** không? Con ** này còn là người không vậy? 】
【 Hổ dữ còn không ăn thịt con! Đến súc sinh cũng không làm ra chuyện này, ta thật sự ********. 】
Đây là lần mà tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ bị hệ thống che đi nhiều nhất.
"Mau đi gọi thái y! Gọi thêm vài người nữa!"
Ra lệnh xong, Thái hậu quay đầu, ánh mắt căm tức nhìn thẳng vào Quảng Đức Trưởng công chúa.
Lúc này, Trưởng công chúa đang sững sờ ngồi trên ghế, Triệu Ngọc kéo tay áo nàng: "Mẫu thân?"
"Mẫu thân ơi con đau."
Trưởng công chúa lúc này mới bừng tỉnh.
Nàng vội buông Triệu Ngọc ra, bước nhanh đến trước mặt Triệu Kiềm rồi ngồi xổm xuống.
"Kiềm Nhi..."
Nàng muốn xem tai của Triệu Kiềm, nhưng cậu bé khẽ nghiêng đầu tránh đi, không cho nàng nhìn.
"Kiềm Nhi, xin lỗi con, Kiềm Nhi, mẫu thân không cố ý."
"Mẫu thân chỉ là quá tức giận, giận vì con đẩy đệ đệ, chứ không thật sự muốn làm con bị thương."
Triệu Kiềm đã lười giải thích, chỉ lẳng lặng nép mình về phía Thái hậu.
Thái hậu liền đứng ra che chắn cho cậu bé: "Đủ rồi, Quảng Đức, con về đi. Kiềm Nhi bây giờ không muốn gặp con."
"Mẫu thân..."
"Về đi."
Sau khi thái y tới, vết thương trên đầu Triệu Ngọc thực ra không nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi.
Ngược lại là bên Triệu Kiềm, vị thái y chắp tay thưa: "Thần thật sự bất lực, xin Thái hậu hãy cho mời Viện chính tới thử xem sao."
Thái hậu lại cho truyền Thẩm thái y đến. Lần này, cuối cùng cũng giữ lại được thính lực cho Triệu Kiềm.
"May là được chữa trị kịp thời, tiểu lang quân vẫn có thể hồi phục, nhưng ít nhất phải mất ba tháng."
Lần đầu tiên, Trưởng công chúa bỏ mặc Triệu Ngọc, chỉ canh giữ bên cạnh Triệu Kiềm. Nàng vừa kích động vừa áy náy, nước mắt lưng tròng: "Có thể hồi phục là tốt rồi, có thể hồi phục là tốt rồi."
Thế nhưng, phản ứng của Triệu Kiềm lại bình thản đến lạ thường, như thể cậu chẳng hề quan tâm tai mình có nghe lại được hay không.
Bối Tịnh Sơ liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề: 【 Chắc chắn là tâm lý có vấn đề rồi. 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【 Cũng phải thôi, có nghe lại được thì sao chứ? 】
【 Cứ nghĩ đến việc mình có một người mẹ như vậy, có lẽ nó đã tuyệt vọng với tương lai rồi. 】
【 Đừng để đến lúc nó u uất sinh bệnh, người ta lại tưởng nó bị trúng tà, hoặc xem như bị điên mà chữa trị. 】
Dựa theo mức độ nhận thức về bệnh tâm lý của người xưa...
【 Nói không chừng là thật sự bị xem như kẻ điên cũng nên. 】
Thái hậu cũng cảm thấy không ổn. Cứ thế này, một đứa trẻ ngoan ngoãn không biết sẽ bị Quảng Đức Trưởng công chúa hành hạ thành bộ dạng gì nữa.
"Kiềm Nhi, con lại đây, đến bên cạnh ngoại tổ mẫu."
Bà muốn tách Triệu Kiềm ra khỏi Quảng Đức trước, phòng khi lát nữa con gái mình lại kích động làm tổn thương đứa trẻ.
Triệu Kiềm đi đến bên cạnh Thái hậu, lúc này bà mới lên tiếng với Trưởng công chúa: "Ai gia thấy con cũng không thật lòng muốn đứa con này. Nếu con không muốn làm mẹ nó, sau này nó sẽ không còn là con của con nữa."
"Mẫu thân?"
Trưởng công chúa tưởng mình đã nghe lầm.
"Ý người là sao ạ?"
Ngược lại, Triệu Kiềm, người nãy giờ vẫn im lặng với vẻ mặt vô cảm, bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự mong chờ.
"Là ý trên mặt chữ. Nếu mẹ ruột của nó không ra dáng một người mẹ, ai gia sẽ tìm cho nó một người mẹ xứng đáng."
Nước mắt của Trưởng công chúa khô lại trên má, vẻ mặt đầy hoảng hốt: "Mẫu thân, nhi thần là mẹ ruột của nó, còn ai có thể thương nó hơn nhi thần chứ?"
"Tại sao người lại đối xử tàn nhẫn với nhi thần như vậy?"
Thái hậu cười lạnh một tiếng: "Ai ư? Ngay cả ai gia cũng thương nó hơn con."
Nếu không phải nghe có phần kỳ quặc, Thái hậu thậm chí còn muốn nói, ngay cả Bối Tịnh Sơ cũng thương nó hơn con. Nhưng thôi, không thể nói được, thật sự quá kỳ quái.
Trưởng công chúa biết không thể lay chuyển được quyết định của Thái hậu, bèn quay sang hỏi Triệu Kiềm: "Kiềm Nhi, con có bằng lòng đổi một người dưỡng mẫu không?"
Triệu Kiềm chớp chớp đôi mắt ngấn nước, giờ phút này cậu đã hoàn toàn hiểu được ý của Thái hậu.
Cảm giác như một giấc mơ.
"Con muốn đổi."
Trưởng công chúa không thể tin nổi: "Con nói vậy là có ý gì, con không cần mẹ nữa sao?"
Triệu Kiềm: "Phải, con không cần người nữa."
"Con thà không có mẹ, cũng không cần người làm mẹ của con."
Giọng cậu bé chậm rãi, nhưng vô cùng kiên định và mạnh mẽ.
Trong điện Nhân Thọ chìm vào im lặng. Rất lâu sau, Trưởng công chúa mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Tốt, tốt lắm."
"Đúng là đồ vong ân bội nghĩa. Đến mẹ ruột còn không thích ngươi, ngươi nghĩ với cái tính của ngươi, dưỡng mẫu có thể thương ngươi được bao nhiêu."
"Ngươi cứ đi đi, đến lúc đó đừng quay về cầu xin ta."
"Mẫu thân, nhi thần đưa Ngọc Nhi đi nghỉ trước."
Bối Tịnh Sơ bị vở kịch hôm nay làm cho ngây người.
Khoan đã.
Thế là đổi mẹ thật à?
Trong nguyên tác, kết cục của Triệu Kiềm là uất ức mà chết.
Bây giờ tiểu đáng thương cuối cùng cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng, Bối Tịnh Sơ vui đến mức uống thêm vài ngụm sữa.
Ai~, nàng cũng có ăn được món nào khác đâu.