Đổi Đời

Chương 10



“Nghe nói ông là một sĩ quan cao cấp à? Cả nhà tôi ra khỏi nông thôn được là nhờ con gái tôi. Chúng tôi có thể tự lập, đó là nhờ năng lực của chính mình, chẳng liên quan gì đến nhà họ Tiêu các người. Nếu các người muốn dựa vào mấy lời vu khống mà ức h.i.ế.p dân thường, thì dù có liều cái mạng già này tôi cũng sẽ kiện lên trung ương xem có ai dám đứng ra đòi lại công bằng cho dân nông chúng tôi không.”

 

Nhìn dáng lưng thẳng tắp của cha, tôi vừa kinh ngạc vừa thấy buồn cười khi nhìn bàn tay ông run lên.

 

Nhà họ Tiêu thấy không chiếm được lợi, mà nếu làm lớn chuyện thì sẽ gây hậu quả không hay, nên cha Tiêu buộc Tiêu Nhiễm phải xin lỗi tôi.

 

Sau khi do dự rất lâu, Tiêu Nhiễm nhìn tôi bằng ánh mắt hận không thể g.i.ế.c người, miễn cưỡng nói một tiếng “xin lỗi.”

 

“Tốt nhất là để dành lời đó nói ở đồn cảnh sát đi. Còn chuyện tung tin đồn trong trường, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

 

Tôi nói xong liền quay người bỏ đi, sắc mặt từng người trong nhà họ Tiêu đều khó coi đến cực điểm. Cô tiểu thư Diêu thì ngồi một góc, ánh mắt nhìn tôi và Tiêu Nhiễm giống hệt nhau – đều chán ghét.

 

Thẩm Tâm đi cùng tôi ra ngoài, rồi bảo tôi đợi một chút.

 

Chẳng mấy chốc, cô ấy quay lại, mang theo túi xách và Sở Dịch Thần cùng bước ra.

 

Thẩm Tâm nói chợt nhớ có việc gấp nên vội rời đi, để lại tôi và Sở Dịch Thần đứng nhìn nhau.

 

“Đi thôi, anh đưa em về.”

 

Tôi chợt nhớ ra mình đến đây để ăn cơm, liền kiếm cớ nói muốn quay lại lấy đồ ăn, nhà không xa, tối tôi có thể tự về.

 

Sở Dịch Thần kéo tay tôi lại: “Anh có chuyện muốn nói, để anh mời em ăn chỗ khác.”

 

Tim tôi đập loạn xạ — chúng tôi có gì để nói cơ chứ? Tôi đã nhờ Thẩm Tâm chuyển lời rằng chuyện ở cô nhi viện tôi sẽ tự đến khi có thời gian, việc dạy thay thì khỏi cần rồi.

 

Ngồi trong quán lẩu, tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

 

Đầu óc như một mớ bòng bong, thế mà tôi lại đồng ý đi cùng anh ta.

 

Sở Dịch Thần đi thẳng vào chủ đề, nói rằng anh muốn theo đuổi tôi.

 

Lúc đó đầu tôi như ngừng hoạt động.

 

Anh nghiêm túc giải thích rằng, tình cảm anh nói là thật lòng, là mối quan hệ chỉ có hai người, hướng đến kết hôn.

 

Tôi luống cuống đến nỗi gắp phải miếng thịt còn sống dính đầy ớt Tứ Xuyên, vừa ăn đã bị sặc đến ho khan.

 

“Nhả ra đi~”

 

Sở Dịch Thần lo lắng, đưa tay đỡ cằm tôi. Lúc đó tôi cảm giác nhiệt độ trên mặt đủ để rán chín trứng.

 

Tôi vội vàng kéo khăn giấy, nhổ miếng thịt ra.

 

Anh không hề thấy ngại, còn đưa tôi cốc nước.

 

Trong lòng tôi chấn động mạnh — đây thật sự là người đàn ông mắc chứng sạch sẽ mà Thẩm Tâm nói sao? Anh ta… thật sự thích tôi ư?

 

Sau khi do dự rất lâu, tôi vẫn nói: “Chúng ta không hợp.”

 

Không ngờ câu nói này về sau lại trở thành nỗi sợ khiến tôi rùng mình mỗi lần nhớ lại.

 

Từ hôm ăn cơm đó, Sở Dịch Thần bắt đầu công khai theo đuổi tôi.

 

Anh dẫn bạn bè đến gặp tôi, thậm chí đưa cả gia đình đến nhà hàng Thịnh Giang Sơn ăn, còn bảo mẹ đi may đồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách vài hôm lại gửi đồ đến nhà tôi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Thẩm Tâm cũng bị kéo vào làm người khuyên giải.

 

Cô nói, từ sau hôm cô giúp tôi nhắn lại chuyện ở cô nhi viện, Sở Dịch Thần đã âm thầm tìm hiểu mọi thứ về nhà tôi, tối nào cũng đến Thịnh Giang Sơn ăn cơm.

 

Từ lúc đó cô đã biết chắc anh trai mình có tình cảm với tôi.

 

Thẩm Tâm còn kể, vốn dĩ anh trai cô cực kỳ sợ phiền phức, vậy mà khi nghe cô nói muốn gửi tài liệu học tập cho tôi, anh lại chủ động đi tìm người giúp chuyển, xem ra chúng tôi đúng là có duyên trời định.

 

Cuối cùng tôi cũng không chống lại nổi một người đàn ông vừa đẹp trai vừa chỉ tốt với riêng mình, ngày nào cũng xoay quanh mình.

 

Khi tôi gật đầu đồng ý “thử xem sao”, Sở Dịch Thần nói rằng: lần đầu gặp tôi, trong bóng tối anh chỉ thấy thân hình tôi rất đẹp; lần thứ hai, thấy tôi rất xinh; lần thứ ba, thấy tôi vừa đáng yêu vừa khiến người khác tức; đến lần thứ tư ở nhà hàng, anh hoàn toàn xác định — tôi chính là người anh muốn.

 

Tôi thấy cách nói này thật quá đáng, nhưng khi chạm phải ánh mắt nóng rực, đầy quyết tâm của anh, tôi lại chẳng thốt được lời nào.

 

Anh đang mê hoặc tôi — mà tôi, lại nguyện được mê hoặc.

 

Tiêu Trầm không biết nghe ngóng từ đâu, tìm đến tận nhà tôi. Khi đứng trước cửa thấy tôi, anh thoáng ngẩn người.

 

Anh hỏi vì sao tôi cứ tỏ ra chán ghét anh.

 

Tôi chỉ bảo anh nên bớt tự luyến đi thì hơn.

 

Tiêu Trầm vì chuyện em gái mà xin lỗi tôi, còn nói ngay lần đầu gặp đã thấy tôi khác biệt.

 

Đáng tiếc, Sở Dịch Thần lập tức cắt ngang.

 

Anh nắm tay tôi rời đi, còn Tiêu Trầm thì cứ nhìn theo mãi không thôi.

 

Tiêu Nhiễm cuối cùng bị tôi báo cảnh sát.

 

Ban đầu cô ta không chịu xin lỗi, cho đến khi nghe cha mình tuyên bố không can thiệp, sợ phải ngồi tù, mới vừa khóc vừa miễn cưỡng đọc lời xin lỗi công khai qua loa phát thanh của trường.

 

Sau này trong trường có gặp, cô ta chỉ trừng mắt hai cái rồi lẩn đi.

 

Chỉ có một lần, cô ta nhịn không nổi, chạy đến nói: “Sở Dịch Thần sớm muộn gì cũng đá cô thôi, hai người sẽ chẳng bao giờ cưới nhau được.” Rồi hả hê bỏ đi.

 

Không biết khi chúng tôi tổ chức hôn lễ ngay sau khi tốt nghiệp, gương mặt cô ta lúc đó sẽ méo mó đến mức nào — chắc tức nổ phổi.

 

Phải nói thật, nhờ có Sở Dịch Thần mà nhà họ Tiêu không dám giở trò sau lưng tôi, giúp tôi bớt rất nhiều phiền toái.

 

Thẩm Tâm bảo, có lẽ lý do Tiêu Nhiễm luôn ghét tôi là vì Tiêu Trầm từng nói muốn cưới tôi, nên cả nhà họ Tiêu mới phản đối dữ như vậy.

 

Dù chỉ là lời đồn, nhưng tôi biết — nhà họ Tiêu, ai nấy đều điên cả.

 

Ngày cưới, Tiêu Trầm lại đến, nói rằng anh vẫn luôn tin tôi mới là người anh yêu.

 

Sở Dịch Thần suýt nữa thì bảo người ném anh ta xuống sông.

 

Kiếp trước như một giấc mơ, mà hạnh phúc của kiếp này khiến tôi luôn xúc động.

 

Chỉ là, mỗi lần trên giường anh bắt tôi phải trả lời “có hợp hay không”, tôi lại vừa xấu hổ vừa muốn giả c.h.ế.t cho xong.

 

-Hết-