Đổi Đời

Chương 9



Tiêu Trầm và Diêu Ân ngồi đối diện cha mẹ và em gái anh, vị trí vừa khéo có thể nhìn thấy sảnh chính.

 

Khi Tiêu Nhiễm gọi phục vụ đến, chỉ vào tôi, tôi liếc cô ta một cái rồi lẳng lặng bước vào bếp sau.

 

Không ngờ, cô ta lại làm loạn ngay tại bàn.

 

Nghe tiếng ồn, tôi đi ra thì thấy Tiêu Nhiễm vung đũa, quát tháo nhân viên.

 

“Cô ta không phải phục vụ thì là gì? Hôm nay tôi muốn cô ta phục vụ tôi thì sao nào!”

 

Tôi bước đến, kéo chị phục vụ đang đỏ mặt xấu hổ ra sau lưng.

 

Thấy tôi, Tiêu Trầm thoáng lúng túng, nhỏ giọng nói xin lỗi.

 

Mẹ anh ta trừng mắt, giọng đầy căm ghét.

 

Tôi lạnh nhạt nói: “Chị Trương, giám đốc nhà hàng không nói sao? Thịnh Giang Sơn là nhà hàng cao cấp, gặp khách vô lý thì cứ đuổi thẳng đi.”

 

Tiêu Nhiễm vốn cười đắc chí, nghe vậy lập tức cứng đờ mặt.

 

Cha cô ta ngồi lâu trong vị thế cao, cảm thấy bị bẽ mặt, ánh mắt nhìn tôi đầy uy hiếp.

 

Cha Tiêu lập tức yêu cầu gặp ông chủ nhà hàng.

 

Tiêu Nhiễm gào lên đòi đuổi tôi, nghe phục vụ nói tôi không phải nhân viên mà là con của đầu bếp, cô ta càng hét: “Cả cha cô ta cũng phải cút!”

 

Tôi bật cười: “Tư lệnh Tiêu thật uy phong, mang cả gia đình đi ức h.i.ế.p dân à?”

 

Nghe những lời chế nhạo ngày càng quá đáng từ mẹ con họ, tôi chẳng muốn nhịn nữa — đã muốn loạn, thì tôi cho loạn đến cùng.

 

Khách quanh đó nghe tôi nói “ở đây có một vị tư lệnh”, đều im phăng phắc.

 

Trong khoảnh khắc, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

 

Cha Tiêu sững người, rồi ánh mắt tràn đầy hàn khí.

 

“Cô gái trẻ, ăn nói phải biết chừng mực. Đổ tội bừa cho người khác, hậu quả cô gánh nổi sao?”

 

Tôi nhếch môi cười lạnh: “Tư lệnh Tiêu đang dọa tôi đấy à? Tiếc là tôi không làm chuyện khuất tất, chẳng sợ ai gõ cửa nửa đêm đâu.”

 

Tiêu Nhiễm tức đến nghiến răng, nghe tôi nói sẽ báo cảnh sát, suýt nữa lao vào cào tôi.

 

“Con nhà quê như mày còn muốn làm loạn ở đây ? Mày tưởng bám được anh tao là anh tao sẽ cưới mày chắc? Cả người mày bốc mùi nghèo khó, mày cũng xứng chắc?”

 

“CÂM MIỆNG!”

 

Tiêu Trầm lần đầu lớn tiếng, nghiêm giọng quát em gái rồi cúi đầu nói với tôi: “Xin lỗi, em tôi bị chiều hư rồi, mong cô đừng để bụng.”

 

Câu này kiếp trước tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, chịu đựng không biết bao nhiêu năm, giờ chỉ thấy lạnh lẽo.

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng bình tĩnh mà cứng rắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nếu em gái anh nghe không hiểu tiếng người, thì nhân lúc nhà họ Tiêu đều ở đây, tôi nói cho rõ. Tiêu Nhiễm bịa đặt, bôi nhọ danh dự tôi trong trường, nói tôi quyến rũ nam sinh, quyến rũ cả anh trai cô ta. Chuyện này đã gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của tôi. Sau kỳ thi, tôi sẽ báo cảnh sát, để họ phán xem tội phỉ báng và vu khống là gì.”

 

“Tôi thi đại học bằng điểm thật, không nhờ vả ai. Không biết rốt cuộc tôi mượn ánh sáng gì từ nhà họ Tiêu.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Thay vì ở đây vênh váo, chi bằng tư lệnh Tiêu nên nghĩ xem phải làm sao để gột sạch tội của con gái mình.”

 

Cả nhà họ Tiêu đều sững người, vẻ mặt âm trầm, đầy đe dọa.

 

Mẹ Tiêu lạnh giọng nhìn tôi:

 

“Cô nói nghe hay lắm. Cả nhà cô ở quê một năm kiếm không nổi năm chục đồng, nếu không có con trai tôi giúp, cô có bước ra khỏi núi được không?

 

Những tài liệu học đó, ở quê cô mua được chắc? Cô gái à, nhờ ơn con tôi mà nhà cô mới thoát nghèo, giờ trả lại rồi là coi như xong sao?”

 

Lời bà ta nghe cũng có lý, nhưng tôi — Chu Như — có năng lực của riêng mình.

 

Tôi mỉm cười: “Bà Tiêu nói hay thật. Tôi ký bút danh Thẩm Tâm, bốn năm trước mỗi tháng đã kiếm bảy, tám chục tiền nhuận bút rồi.

 

Chẳng lẽ đến tài liệu học tôi cũng không mua nổi?”

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên — Thẩm Tâm từ phía tường bước ra, làm tôi giật mình.

 

Theo phản xạ, tôi quay đầu, qua khe trúc liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo sắc bén kia.

 

Tim tôi khẽ run lên, vội quay đi chỗ khác.

 

C.h.ế.t tiệt… tôi đang căng thẳng cái gì chứ.

 

Nhà họ Tiêu nhận ra Thẩm Tâm, thái độ lập tức chuyển sang lấy lòng.

 

Chỉ có Tiêu Nhiễm là bám lấy câu “tôi là tác giả” mà Thẩm Tâm vừa nói, bật cười châm chọc: “Một con nhà quê mà cũng dám xưng là tác giả? Cô tiểu thư nhà họ Sở dù có thích ra mặt bênh vực người khác thì cũng nên xem xem người đó là thứ gì chứ.”

 

Thẩm Tâm cho tôi một ánh mắt trấn an, rồi lạnh mặt nhìn họ.

 

“Cô Chu là tác giả tôi đích thân ký hợp đồng cách đây bốn năm. Không lâu nữa sẽ có buổi phỏng vấn độc quyền đầu tiên của cô ấy, đến lúc đó cô Tiêu có thể xem thử.”

 

“Còn về mấy bộ tài liệu vừa nhắc đến, năm đó tôi biết cô Chu muốn thi đại học nên cũng gửi cho không ít. Cái nhà họ Tiêu nói mấy trăm đồng tiền và chút tài liệu học tập quý giá như thể cứu cả mạng nhà họ Chu, thật nực cười.”

 

Người nhà họ Tiêu nhất thời không tin nổi, nhưng cũng chẳng làm được gì. Tiêu Nhiễm thì vẫn cố chấp, cãi cứng rằng chúng tôi bịa đặt.

 

Người xem chung quanh đều thấy rõ, lời bàn tán đều là khinh thường và mỉa mai nhà họ Tiêu.

 

Cha Tiêu và mẹ Tiêu chưa từng bị người khác chỉ trích như vậy, mặt xám xịt mà chẳng tìm được lối thoát.

 

“Biết thế này, hôm đó con tôi cứu người làm gì để giờ bị người ta ức h.i.ế.p thế này. Hồi đó đáng ra phải để nó c.h.ế.t trên núi, không ai biết mới phải.”

 

Cha tôi đang bận trong bếp, nghe người khác thì thầm bàn tán mới đi ra.

 

Tiêu Trầm mở miệng, vẻ mặt đầy xấu hổ: “Xin lỗi, chú Chu.”

 

Cha tôi đối diện với cha Tiêu, không hề có chút sợ hãi.