Cha mẹ nghe tôi nói xong, chỉ thấy như chuyện trên trời.
Mẹ tôi cho rằng vợ nhà ai cũng biết vá may, chẳng ai bỏ tiền ra mua quần áo cả.
Còn cha tôi thì thấy mình nấu ăn cũng không tệ, trong làng nếu có tang hay cưới, người ta đều mời ông làm đầu bếp, nhưng ông vẫn nghĩ tay nghề của mình làm sao sánh được với đầu bếp ngoài kia.
Tôi rất muốn nói với mẹ rằng ở thành phố lớn, giờ người ta đã bắt đầu bán quần áo may sẵn rồi.
Cũng muốn nói với cha rằng kiếp trước tôi từng nhờ hào quang nhà Tiêu gia mà ăn ở không ít nhà hàng, thực ra cũng chẳng mấy ai nấu ngon hơn ông, huống hồ điều kiện trong làng thiếu thốn vậy mà ông vẫn làm ra món ăn thơm ngon đến thế.
Nhưng nếu tôi nói ra, có khi họ lại nghĩ tôi phát điên mất.
Tôi chỉ có thể khéo léo gợi ý, nói mình cũng xinh xắn, một cô gái đi xa như vậy lỡ gặp kẻ xấu thì nguy.
Tôi lải nhải trước mặt cha mẹ mấy ngày liền, cuối cùng điểm thi cũng có kết quả.
Cả huyện chỉ có mười ba người đỗ, ngoài tôi là người trong làng, có hai người ở trấn, còn lại đều là dân huyện.
Tôi xếp thứ hai, chuyện này nhanh chóng lan khắp cả huyện.
Bởi vì họ đều từng học cấp ba ở trường, còn tôi thì hoàn toàn tự học.
Nhà tôi bỗng chốc trở thành “miếng bánh thơm” trong mắt mọi người.
Cha mẹ tôi cuối cùng cũng bắt đầu lung lay.
Bởi vì có người trong huyện nói muốn đính hôn với tôi, nếu được thì làm lễ trước khi tôi lên đại học.
Ngoài ra còn có người đề nghị kỳ quái hơn — trả sính lễ, bảo tôi sinh cho họ một đứa con trai bụ bẫm.
Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, tôi không biết đã từ chối bao nhiêu lời cầu hôn.
Danh tiếng của tôi bắt đầu bị vấy bẩn.
Tin đồn rằng tôi đã bị viên sĩ quan kia ngủ qua lại rộ lên lần nữa, phạm vi còn lan rộng hơn, đặc biệt là những người từng gặp tôi.
Họ khẳng định rằng nhìn thân hình tôi là biết chẳng còn trong trắng nữa.
Cha mẹ tôi tức đến mức suýt vác búa đi đập miệng người ta, nhưng tôi biết, vô ích thôi.
Trong cái thời đại mà thông tin chỉ truyền miệng, chỉ cần ai đó nói tôi là hồ ly tinh, thì dù truyền ra ngoài cũng có người tin.
Ngay cả trưởng thôn cũng đến nhà tôi, hỏi cha tôi có phải năm đó Tiêu Trầm không vừa ý với em chồng con gái ông ta là vì tôi không.
Trưởng thôn vốn là người cha tôi rất tôn trọng, vì năm xưa khi ông còn là trẻ mồ côi, chính ông nội của trưởng thôn đã cho cha tôi bát cơm ăn.
Nhưng khi thấy trưởng thôn nhìn tôi với ánh mắt soi xét, khẳng định tôi không phải cô gái đàng hoàng, cha tôi thực sự nổi giận.
Những lời đồn ấy chẳng hề làm tổn thương tôi, nhưng với cha mẹ tôi thì đúng là trời sụp.
Thật ra ở kiếp trước, cha mẹ tôi cũng từng bị nước miếng người ta dìm c.h.ế.t không ít lần.
Kiếp trước khi Tiêu Trầm rời đi, anh ta đưa cho cha mẹ tôi năm trăm đồng, cưới tôi thì thêm một ngàn sính lễ.
Mặc dù sau này Tiêu gia cảnh cáo, tôi chỉ có thể lén gửi tiền về, nhưng họ vẫn sống khá ổn.
Chỉ là người này vay, người kia mượn, thậm chí có kẻ trèo tường trộm tiền, cha mẹ tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người trong làng đối với những chuyện này thì mắt nhắm mắt mở, đoàn kết đến lạ.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, chuyện vui vốn dĩ của nhà tôi đã khiến cha mẹ lạnh lòng với cả ngôi làng.
Thêm vào những lời tôi nói khéo léo, họ cuối cùng cũng quyết định cùng tôi lên thành phố.
Dù mong muốn của tôi được toại nguyện, nhưng tôi cũng không dám vui quá sớm.
Chờ khi cha mẹ ở yên một thời gian, họ sẽ hiểu thành phố tốt đẹp đến thế nào.
Ở đó, tung tin đồn nhảm là có thể báo cảnh sát; hàng xóm cũng chẳng bao giờ xen vào chuyện nhà người khác.
Để tìm nhà, tôi đã cùng cha mẹ lên đường sớm nửa tháng.
Cha mẹ tôi trên đường đi vẫn mang vẻ ngượng ngập, bỡ ngỡ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng lần này, tôi lại rất vui — vì lần này, chúng tôi rời nhà để hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cha mẹ ngạc nhiên khi thấy tôi ra ngoài lại trở nên tự tin, hoạt bát đến thế.
Tôi vỗ n.g.ự.c nói với họ rằng, ngày tháng tươi đẹp của nhà mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Chúng tôi thuê một căn tứ hợp viện gần Đại học Kinh Hoa.
Trong đó có một phòng lớn chia làm phòng ngủ của cha mẹ, phòng khách và bếp; còn tôi ở gian phòng nhỏ bên cạnh, cạnh đó là một nhà bếp nhỏ khác.
Tiền thuê là sáu mươi bảy đồng một năm, cha mẹ xót xa định móc tiền ra, ai ngờ tôi lại rút tờ “Đại đoàn kết” ra khiến họ sững sờ.
Tôi nói đó là tiền nhuận bút tôi tự kiếm được.
Cha mẹ không hiểu chuyện viết lách, chỉ biết tôi ở nhà lúc nào cũng cắm cúi viết vẽ.
Tôi nói với họ rằng, tạp chí đăng bài của tôi cũng ở Kinh Thành, sau này tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Ổn định chỗ ở xong, trước khi khai giảng, tôi muốn giúp cha mẹ tìm việc ổn định.
Việc của cha tôi dễ nhất, tôi đến nhà hàng Thịnh Giang Sơn vừa mới mở – nơi tôi nhớ rất rõ – để giới thiệu cha.
Nhà hàng Thịnh Giang Sơn là nơi cao cấp, khách phải đặt trước, mỗi ngày chỉ tiếp một lượng người giới hạn, nên cha tôi cũng sẽ không quá vất vả.
Ban đầu người quản lý không đồng ý, còn muốn đuổi hai cha con tôi ra ngoài.
Tôi liền lấy ra năm mươi đồng đ.á.n.h cược: nếu cha tôi nấu không ngon, thì coi như tôi mất tiền; nếu ngon, họ phải cân nhắc thuê ông làm bếp trưởng.
Cha tôi đỏ mặt, nói năng lắp bắp, bảo tôi đừng nói linh tinh.
Ông cả đời làm nông, nhiều lắm chỉ nấu tiệc cưới, tiệc tang trong làng, trồng trọt là chính.
Nhà hàng kia nhìn thôi đã thấy sang trọng, xa hoa đến mức ông chẳng dám ngẩng đầu nhìn, giờ lại phải đứng giữa nơi đó, trở thành nhân vật chính.
Tôi nắm tay ông, hỏi nhỏ: “Hai món con vừa gọi, cha thấy ngon không?”
Cha tôi nghĩ một lát, gượng gạo đáp: “Cũng… được.”
Nhưng tôi biết, trong lòng ông chắc chắn không nghĩ thế — ngay cả món gỏi nguội kia cũng kém xa ông nấu.