Đổi Đời

Chương 5



Nhìn ánh mắt kiên định của tôi, cha tôi cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào bếp.

 

Người quản lý nhìn cha tôi thao tác thành thục, cắt thái gọn gàng, liền hỏi tôi ông có phải từng làm đầu bếp không, món tủ là gì.

 

Tôi đáp: “Cũng có thể coi là đầu bếp. Món nào cũng ngon — gà rừng, lợn rừng, ngỗng trời, bồ câu, thỏ, cá… Ông còn biết nấu rượu, từ rượu gạo, rượu trắng đến rượu mơ, đều thơm nức. Cả giấm ông ủ cũng rất ngon.”

 

Trong làng tuy có nhiều người biết làm, nhưng chẳng ai sánh nổi cha tôi.

 

Người quản lý nghe tôi nói mà ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy cha tôi thao tác, vẫn tưởng tôi đang khoác lác, vì trừ kỹ thuật d.a.o ra, cha tôi thậm chí còn chưa biết bật bếp gas.

 

May mà có người hướng dẫn, ông học rất nhanh.

 

Sau khi nếm thử món ăn, họ lập tức quyết định mời cha tôi làm đầu bếp chính, mỗi tháng trả bốn mươi lăm đồng, còn có tiền thưởng; nếu sau này ông làm rượu ngon, sẽ tính riêng giá.

 

Cha tôi trên đường về vẫn ngẩn ngơ, không tin nổi.

 

Ông không ngờ nấu ăn mà cũng có thể kiếm được từng ấy tiền.

 

Ở làng, ông chưa từng nhận ra mình có năng khiếu đặc biệt này.

 

Ông kiên trì săn bắn, nghiên cứu món ăn ngon, thật ra đã vượt xa nhiều người rồi — và đúng là ông có thiên phú trong việc nấu nướng.

 

Giải quyết xong việc cho cha, tiếp theo là đến mẹ tôi.

 

Mẹ tôi muốn giống mấy người bán hàng rong gần đó, cũng bày một sạp nhỏ.

Nhưng tôi và cha đều cảm thấy không ổn.

 

Cha nói giờ ông kiếm tiền rồi, mẹ không cần làm nữa.

 

Nhưng mẹ tôi lại không chịu, vì ở nông thôn bà vốn là người rất mạnh mẽ — ngoài việc nấu ăn không bằng cha, còn lại việc gì bà cũng giỏi.

 

Tôi dẫn mẹ đi dạo phố ba ngày liền, xem đủ loại cửa hàng quần áo may sẵn và tiệm may tư nhân.

 

Cuối cùng, chúng tôi mua vài tấm vải và chỉ về nhà.

 

Tôi lại lén cùng cha ra ngoài mua một chiếc máy may.

 

Máy may giá một trăm hai, mẹ biết được thì xót cả lòng mấy ngày liền.

 

Cha tôi lúc đầu cũng do dự, cho đến khi tôi nói với ông rằng một chiếc sườn xám trong tiệm có giá sáu, bảy chục, ông trợn tròn mắt.

 

Tay nghề của mẹ ông rõ rõ, chỉ cần nhìn mẫu trên báo là có thể may ra hoa văn, trong khi ở quê, quần áo năm đồng đã bị cho là đắt.

 

Có được máy may, mẹ tôi làm việc thuận tiện hơn nhiều.

 

Tôi bảo mẹ may cho tôi một chiếc sườn xám, rồi theo mẫu tôi vẽ, làm thêm một bộ váy Âu phục.

 

Trên đường cùng mẹ đến Phong Tường Phục Sức, có không ít người hỏi tôi mua quần áo ở đâu.

 

Nụ cười trên mặt mẹ càng lúc càng rạng rỡ.

 

Phong Tường Phục Sức là một tiệm quần áo may sẵn, cũng nhận đặt may riêng.

 

Khi thấy tôi, ông chủ quả nhiên sáng cả mắt lên.

 

Tôi bảo mẹ lấy chiếc sườn xám ra — vải xanh lá, thêu hoa mẫu đơn đen ẩn, cúc áo làm từ ngọc trai, tinh tế mà thanh nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi nói với ông chủ rằng mẹ tôi tuy chưa biết đọc nhiều chữ, nhưng có con mắt thẩm mỹ và phối màu vô cùng độc đáo.

 

Mẹ vội nói chỉ cần cho bà chút thời gian, bà nhất định sẽ học thật chăm chỉ.

 

Thực ra, chỉ riêng tay nghề của mẹ tôi thôi đã đủ khiến nhiều tiệm quần áo muốn giữ lại rồi, nhưng tôi cảm thấy mẹ có tiềm năng hơn thế trong ngành may mặc.

 

Vài năm sau, Phong Tường Phục Sức sẽ trở thành thương hiệu may đo cao cấp; mẹ tôi ở lại, vừa có thể học được nhiều hơn, vừa phát triển bản thân.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ông chủ cho mẹ tôi thời gian thử việc một tháng, lương mười đồng, nếu được giữ lại thì ba mươi đồng một tháng, mỗi bộ quần áo bán ra còn được hoa hồng mười lăm đồng.

 

Về đến nhà, mẹ tôi mừng đến mức quên cả ăn, ôm cuốn sách thiết kế thời trang tôi mua, vừa tra từ điển vừa học suốt đêm không nghỉ.

 

Tôi bỗng cảm thấy, trong nhà mình, người thừa thãi nhất dường như là tôi.

 

Trước khi khai giảng, tôi gặp biên tập viên vẫn liên lạc với mình — Thẩm Tâm.

 

Nghe nói tôi xuất thân nông thôn mà lại đỗ Đại học Kinh Hoa, cô ấy kinh ngạc không thôi.

 

Biết tôi còn đưa cả cha mẹ lên đây, cô ấy có vẻ muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

 

Hôm sau, cô đến nhà tôi bàn về việc xuất bản tuyển tập truyện ngắn, vừa nhìn thấy quần áo mẹ tôi may liền khen không ngớt, còn ngại ngùng hỏi mẹ có thể may cho cô một bộ không, nói rằng sẽ trả tiền — đặt cọc trước sáu mươi đồng.

 

Mẹ tôi bị dọa đến ngẩn người, liên tục nói làm cho bạn con gái thì không thể lấy tiền được.

 

Giằng co mãi, mẹ tôi kiên quyết chỉ chịu nhận tiền vải.

 

Tôi khuyên Thẩm Tâm thôi đừng cố, nếu không mẹ tôi sẽ thấy khó chịu, lúc ấy cô mới miễn cưỡng cất tiền đi.

 

Tôi an ủi cô rằng mẹ tôi đang làm ở Phong Tường Phục Sức, nếu thích thì giúp quảng bá cho mẹ một chút, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

 

Thẩm Tâm ở nhà tôi đến tận chín giờ tối mới về, vì bảy giờ cha tôi đã nhờ người mang cơm đến cho hai mẹ con tôi.

 

Thấy vậy, tôi giữ cô lại ăn thử món cha nấu.

 

Dù cơm không còn nóng, Thẩm Tâm vẫn ăn như thể đói mấy trăm năm rồi.

 

May mà tôi đã bảo mẹ luộc thêm ít bánh sủi cảo, chứ không thì đúng là chẳng đủ cho cô ăn.

 

Tôi còn lấy ra ít rượu mơ cha tôi ủ ở nhà, độ nhẹ, không say được.

 

Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Tâm bắt đầu lảm nhảm rằng cả đời chưa từng ăn bữa nào ngon đến thế, khiến mẹ tôi cười mãi không thôi.

 

Thẩm Tâm vốn là sinh viên đại học, gia cảnh tốt, có việc làm ổn định, lại xinh đẹp.

 

Mẹ tôi nghe nói cô là biên tập viên đã nhận bài của tôi, giúp tôi có tiền kiếm sống, liền quý mến cô gấp bội.

 

Nhà tôi không có điện thoại, Thẩm Tâm phải gọi nhờ để anh trai đến đón.

 

Khi nhìn thấy anh trai cô, tôi khẽ sững người.

 

Kiếp trước, tôi từng gặp anh trai Thẩm Tâm.

 

Lúc đó, tôi theo nhà Tiêu đến dự tiệc đính hôn của người khác.

 

Tôi nhớ rõ vì hôm ấy hầu hết khách đều là quân nhân, còn anh ta là người duy nhất làm thương nhân.