Đôi Giày Đỏ

Chương 2



Tôi ngồi bó gối giữa căn phòng quen thuộc của chính mình, ánh đèn vàng hắt lên tường những khoảng tối lạnh lẽo.

Đôi giày cao gót đỏ vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi, như thể ai đó cố tình khắc nó vào trí nhớ.

“Đôi vợ chồng trẻ…”

Câu nói của cô gái cư dân mới cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Chỉ là một câu bâng quơ, nhưng với tôi… như nhát dao cắt sâu vào giữa lòng tin đã xây suốt tám năm trời.

Tôi tự hỏi mình có đang phản ứng thái quá không.

Rằng biết đâu, mọi thứ chỉ là hiểu lầm.

Biết đâu chiếc giày ấy là của ai đó đến sửa điện, giao hàng, hay… đại loại một lý do vô hại nào đó.

Nhưng lý trí tôi biết rõ, tôi đang cố bào chữa. Và điều ấy khiến tôi mệt mỏi.

*

Tôi nằm trằn trọc đến tận khuya. Không ngủ nổi.

Từng chi tiết vụn vặt của những tháng gần đây lần lượt trôi về như những mảnh ghép cũ kỹ.

Những thứ mà trước đây tôi đã thấy… nhưng lờ đi.

Lần anh bảo bận làm thêm giờ, không qua nhà tôi như mọi cuối tuần.

Lần anh tắt điện thoại suốt cả buổi tối, bảo rằng ngủ quên.

Lần tôi phát hiện mùi nước hoa lạ trên áo sơ mi anh, không phải mùi tôi hay dùng.

Tôi đã cười trừ rồi quên hết. Bởi vì tôi tin anh. Tin vào cái gọi là “ổn định”.

Nhưng hóa ra, sự ổn định ấy lại là liều thuốc gây mê. Tôi say trong nó đến mức không biết mình đang bị bỏ lại.

*

Khoảng 10 giờ tối, điện thoại tôi rung lên. Là Thống Nam gọi.

Tôi thở sâu, cố lấy lại vẻ bình thản.

“Anh nghe mẹ nói em về lại thành phố rồi à?” Giọng anh vẫn vậy, trầm thấp và ấm.

“Ừm.”

“Sao không nói trước?”

“Bất ngờ về thôi. Có chút việc.”

Một nhịp im lặng ngắn.

“Vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.

Tôi bật cười nhẹ, dù trong lòng nghẹn lại. “Ổn. Em ngủ sớm nhé.”

Tôi không hỏi anh đang ở đâu. Không hỏi tại sao chiếc giày đỏ lại nằm trước cửa nhà anh.

Không hỏi… ai là “vợ” mà người ta nhìn thấy tay trong tay với anh.

Bởi tôi biết, nếu có gì sai… anh sẽ không nói sự thật.

Và nếu không sai… thì cũng chẳng đến lượt tôi phải hỏi.

Sau khi cúp máy, tôi ngồi lặng lẽ một lúc lâu. Nhìn trân trân vào màn hình điện thoại rồi gập máy xuống.

Tôi bắt đầu sợ.

Sợ rằng người con trai mình đã yêu tám năm, không còn là người mà mình nghĩ nữa.

Sợ rằng tôi đã bỏ lỡ quá nhiều tín hiệu, để đến khi mọi thứ bày ra trước mắt thì không còn đường lùi.

*

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Pha cà phê. Không ăn gì.

Tôi mở lại từng đoạn tin nhắn giữa mình và Thống Nam trong ba tháng gần đây. Tất cả đều gọn gàng, tử tế, nhắn đầy đủ dấu chấm câu.

Không sai một lỗi chính tả nào, không thiếu sót câu hỏi han nào.

Nhưng… lại lạnh. Một kiểu lạnh vô hình, mà giờ tôi mới nhận ra.

Không còn những câu hỏi “Em ăn chưa?” Không còn tấm ảnh chụp lung tung gửi tôi lúc tan làm, không còn những lần giục tôi qua nhà ăn cơm.

Tôi vẫn tự nhủ “chắc anh bận”.

Nhưng hóa ra, anh không bận chỉ là bận với người khác.

Tôi chôn mặt vào gối, bật khóc.

Không phải vì giận, mà vì tiếc.

Tiếc cho những ngày tháng tôi đã sống quá tin tưởng và quá vô tư.

*

Trưa hôm đó, tôi sang nhà một cô bạn. Giúp cô ấy cho mèo ăn.

Tôi ngồi lặng giữa căn bếp quen thuộc, nghe tiếng nồi niêu và mùi canh nóng bốc lên.

Có những lúc, bình yên thật sự chỉ đơn giản là không phải nghi ngờ ai, không phải đề phòng điều gì sau cánh cửa.

Tôi nhớ Thống Nam. Nhớ ánh mắt anh khi cười. Nhớ cảm giác được nắm tay anh đi giữa phố đông.

Nhưng nỗi nhớ ấy giờ lẫn cả đau đớn và hoài nghi.

Tối hôm đó, tôi không nhắn tin. Cũng không gọi điện.

Tôi ngồi im lặng, mở laptop, bắt đầu lập một bảng ghi chú nhỏ với tiêu đề:

“Có điều gì đó sai…”

Tôi gõ vào dòng đầu tiên:

- Chiếc giày đỏ

- Câu nói “đôi vợ chồng” của cư dân mới

- Thay đổi thói quen: ít gọi điện, vắng mặt cuối tuần, tin nhắn nhạt dần

- Mùi nước hoa lạ

- Lúc nào cũng “bận”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Lần đầu tiên trong suốt tám năm, tôi nghiêm túc nghĩ đến việc:

“Liệu Thống Nam… còn là người đàn ông của riêng mình nữa không?”