Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là kiểu người âm thầm theo dõi người yêu.
Vậy mà sáng nay, tôi lại vô thức chạy sang nhà Thống Nam, vốn dĩ nhà chúng tôi không cách nhau quá xa.
Tim đập dồn dập. Tôi lén nhìn cửa nhà anh từ xa.
Không có đôi giày đỏ nào nữa.
Căn hộ im lặng, lạnh tanh. Như chưa từng có ai qua đêm ở đó.
Tôi cắn môi. Cảm giác mình đang làm chuyện gì đó tồi tệ, xấu xí. Nhưng tôi không dừng lại được.
*
Buổi trưa, tôi nhắn tin cho An, bạn thân nhất của tôi từ hồi đại học.
“An, rảnh không?”
“Có chuyện gì đấy bà?”
“Tôi cần điều tra người yêu.”
Chưa đầy hai phút sau, An gọi lại.
“Cái gì cơ? Thống Nam á?”
“Ừ.”
“Bà tỉnh táo chưa đấy?”
“Bà giúp tôi, được không?” Tôi nghẹn giọng.
An im lặng vài giây. Rồi đáp gọn:
“Được.”
*
Chiều hôm đó, tôi và An gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ gần chỗ làm cũ.
Tôi kể hết mọi chuyện: chiếc giày đỏ, câu nói “đôi vợ chồng”, sự thay đổi kỳ lạ của Thống Nam.
An nhíu mày.
“Nghe như phim vậy đó. Nhưng… tôi thấy hơi sai sai nha Hy.”
“Tôi biết. Nhưng nếu không làm rõ, tôi không sống yên được.”
“Ok. Giờ thế này. Tôi có một đứa bạn làm IT, nó có thể giúp theo dõi lịch hoạt động mạng xã hội của Thống Nam, mấy cái kiểu tài khoản phụ, check-in, giao dịch online… Miễn là không phạm pháp.”
“Cảm ơn bà.”
“Nhưng Hy à…” An nhìn tôi. “Bà chắc là mình muốn biết sự thật không?”
Tôi gật đầu.
“Ừ. Vì lần này, tôi không muốn bị bịt mắt thêm nữa.”
*
Ba ngày sau, An gửi tôi một file zip kèm tin nhắn:
“Coi đi. Có một cái tên lặp lại nhiều lần: Vy.”
Tôi mở file. Trong đó là loạt ảnh chụp màn hình từ một tài khoản phụ tên “Nam.Phn92” là email dự phòng của Thống Nam mà tôi từng thấy anh dùng lúc đăng ký mua đồ online.
Tài khoản này gần đây tương tác với một người tên “Vy Nguyễn”.
Bài đăng cuối tuần trước: “Mùi cà phê em pha, vẫn là thứ khiến anh dịu lại mỗi sáng.”
Dưới đó, là một icon hình trái tim từ tài khoản của Vy.
Tôi ngồi sững.
Không tag. Không ảnh. Nhưng rõ ràng là mối liên hệ.
Những lời nhắn công khai nhưng ngầm hiểu chỉ người trong cuộc mới thấy.
Không chỉ vậy. Trong lịch sử chuyển khoản, có hai lần anh chuyển tiền đến một tài khoản tên Vy N, không lớn, chỉ vài trăm ngàn, ghi chú là: “Gửi em bù tiền cafe lần trước” và “Phí đồ uống hôm qua”.
Tôi siết chặt điện thoại.
Không bằng chứng ngoại tình. Nhưng có ai lại ghi rõ thế với bạn bè hoặc đồng nghiệp không?
*
Tối hôm đó, Thống Nam nhắn tin:
“Mai em có rảnh không? Anh muốn đưa em đi ăn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy. Một phần muốn hỏi thẳng, một phần lại muốn lặng im xem anh còn che giấu được bao lâu.
Tôi nhắn lại:
“Mai em bận. Cuối tuần nhé.”
Tôi tắt điện thoại.
Đứng dậy.
Nhìn vào gương.
Ánh mắt tôi trong gương… không còn là Lâm Hy của trước đây nữa. Không còn là cô gái chỉ biết chờ đợi và tin tưởng.
Tôi đang thay đổi. Dù có muốn hay không.
*
Tôi mở ngăn kéo dưới cùng trong tủ sách, nơi tôi cất tất cả những món quà kỷ niệm giữa tôi và Thống Nam.
Một con gấu nhồi bông nho nhỏ từ năm lớp 12.
Chiếc vé xem phim đầu tiên.
Một tấm ảnh cũ chụp hai đứa dưới mưa, anh cõng tôi.
Tôi chạm vào từng món. Nhẹ. Như thể nếu mạnh tay, ký ức sẽ vỡ vụn.
Nhưng rồi tôi cũng đóng nắp hộp lại.
Tôi khóa nó.
Lần đầu tiên, sau tám năm, tôi cảm thấy mình cần giữ một phần quá khứ riêng cho bản thân.
Không phải để níu kéo, mà để nhắc nhở.
Rằng đôi khi, tình yêu cũng cần phải được kiểm chứng.
Và không phải ai nói yêu mình, cũng đáng để tin trọn đời.