Đôi Giày Đỏ

Chương 4



Tôi đứng trước quán cà phê Casa Verde lúc 9 giờ sáng, tay nắm chặt điện thoại.

Gió đầu ngày lướt qua làn tóc, mát lạnh. Nhưng lòng bàn tay tôi lại ướt đẫm mồ hôi.

Vy hẹn tôi ở đây. Tôi không nói rõ mình là ai, chỉ dùng một cái tên giả và nói rằng tôi là nhân sự của một công ty đang tìm đối tác truyền thông nội bộ. Cô ấy đồng ý ngay, nhắn lại bằng một giọng điệu rất lễ phép.

Cửa kính mở ra. Một cô gái mặc váy suông màu be bước vào, tóc buộc thấp, trang điểm nhạt. Nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười.

“Chị Hy phải không ạ?”

Tôi gật đầu. “Ừ. Vy?”

“Dạ, em đây.”

Chúng tôi ngồi xuống một góc bàn khuất ánh nắng. Vy gọi một ly cappuccino, giọng nhỏ nhẹ, tự nhiên như thể đây chỉ là một cuộc gặp xã giao bình thường.

“Em xin lỗi nếu để chị đợi.”

“Không sao. Em đến đúng giờ mà.” Tôi mỉm cười, cố giữ giọng bình tĩnh.

Cô ấy ngồi ngay ngắn, gương mặt không có chút căng thẳng.

“Chị nhắn là muốn trao đổi về truyền thông nội bộ. Không biết chị bên công ty nào ạ?”

Tôi nhìn Vy, trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhận ra mình không. Nhưng ánh mắt Vy vẫn bình thản, chờ đợi.

Tôi hít một hơi, rồi nói thẳng:

“Thật ra… chị không phải người của công ty nào cả. Và cũng không đến để bàn chuyện công việc.”

Vy sững lại. Ly cà phê vừa được đặt xuống, tay cô ấy khẽ rút về, đặt lên đùi.

“…Vậy, chị là ai?”

“Chị là bạn gái của Thống Nam.”

Một khoảng im lặng ngắn. Không có vẻ bất ngờ. Không chối, không lúng túng.

Vy chỉ cúi mặt, thở nhẹ một tiếng.

“Vậy… chị cũng đến rồi.”

Tôi nhíu mày. “Em biết là chị sẽ đến?”

“Không chắc. Nhưng… em đoán. Cũng không có ý định tránh né đâu.”

Tôi nhìn cô ấy. Không kiểu giễu cợt, cũng không đóng vai nạn nhân. Chỉ là một người phụ nữ đang đối diện với một sự thật mà cô ấy đã chuẩn bị tinh thần.

“Em và Thống Nam quen nhau lâu chưa?”

Vy lắc đầu. “Không lâu. Khoảng vài tháng gần đây.”

Tôi siết nhẹ tay. “Vậy quan hệ giữa hai người là gì?”

Vy ngước lên. “Ban đầu là đồng nghiệp. Nhưng sau đó thì… không còn đơn thuần như vậy nữa.”

“Em thích anh ấy à?”

Vy im một chút, rồi trả lời, không né tránh: “Có lẽ… là bị cuốn vào. Không biết gọi là thích thật hay không. Chỉ thấy… anh ấy rất buồn. Mà lại không nói ra.”

Tôi ngả nhẹ lưng vào ghế. “Em nghĩ chị chưa từng thấy anh ấy buồn sao?”

Vy nhìn tôi, lần đầu ánh mắt có chút hoài nghi.

“Em không dám chắc. Nhưng đôi khi… người ở gần nhất lại là người khó thấy rõ nhất.”

Tôi im lặng.

Cô ấy nói tiếp: “Chị với anh ấy quen nhau lâu rồi đúng không?”

“Tám năm.”

Vy gật đầu, như xác nhận lại một điều mình đã biết.

“Em không định phá hoại đâu chị,” cô ấy nói chậm rãi. “Nhưng em nghĩ… đôi khi người ta không ngoại tình vì không yêu, mà vì… mệt mỏi với chính bản thân trong mối quan hệ đó.”

Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.

“Chị không phủ nhận điều em nói có lý,” tôi đáp, giọng trầm xuống. “Tình yêu lâu năm không phải lúc nào cũng lấp lánh. Nhưng nó có một thứ khác, là niềm tin. Và nếu niềm tin đó bị phản bội, thì dù là ai đúng ai sai, cũng có người sẽ tổn thương.”

Vy không trả lời. Ánh mắt cô ấy chậm rãi trượt khỏi tôi, nhìn ra phía cửa sổ.

Một lúc sau, cô ấy hỏi, nhẹ tênh: “Vậy… bây giờ chị định làm gì?”

Tôi đứng dậy, lấy ví. “Gọi em đến đây chỉ để chị xác nhận một vài điều thôi, còn về phần em, mọi việc em làm đều có cái giá riêng mà em phải nhận.”

Tôi quay lưng, bước ra khỏi quán, nắng đã lên cao, gió không còn lạnh nữa. Nhưng ngực tôi vẫn nặng như đeo đá.

Vy không phải kiểu “người thứ ba” tôi từng tưởng tượng. Không lén lút, không mập mờ. Cô ấy quá tỉnh táo để đóng vai kẻ vô tình, và cũng quá thẳng thắn để là người giả ngây thơ.

Cô ấy không chen vào.
Cô ấy… chỉ xuất hiện.
Và sự xuất hiện đó đủ để làm tôi hoang mang về tất cả những điều mình từng chắc chắn.

Và rồi, câu hỏi ấy lại vang lên lần nữa, lần này, là từ chính trong đầu tôi:

“Mình có chắc là hiểu hết về Thống Nam không?”