Tôi ngồi trong xe, tay nắm vô-lăng mà không khởi động. Nhìn đèn hành lang căn hộ anh vẫn sáng, lòng tôi rối bời.
Tối nay tôi đến không báo trước.
Không còn thời gian để chờ anh giải thích. Cũng không muốn tiếp tục diễn vai một cô gái hiểu chuyện, dịu dàng và biết điều.
Tôi gõ cửa.
Một lát sau, Thống Nam mở ra. Anh mặc áo phông xám, quần short, tay còn cầm lon bia.
“Hy?”
“Em muốn nói chuyện.”
Anh nghiêng người, nhường lối. Tôi bước vào, đi thẳng đến ghế sofa. Không đợi anh ngồi xuống, tôi hỏi ngay:
“Anh biết một cô gái tên Vy chứ?”
Thống Nam khựng lại. Mặt anh sững trong một giây. Rồi anh gật. “Có... Đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. “Chỉ là đồng nghiệp?”
Anh đặt lon bia xuống bàn, giọng thấp đi: “Chúng anh có làm vài dự án với nhau. Cô ấy hay qua công ty... tụi anh đi ăn vài lần.”
“Vài lần?” Tôi nhếch môi. “Chỉ là đi ăn?”
Anh im lặng. Rồi ngồi xuống đối diện tôi. “Em đang nghĩ gì vậy Hy?”
Tôi siết chặt tay. “Em gặp cô ấy rồi.”
Thống Nam sững người, rõ ràng không ngờ. “Gặp… ở đâu?”
“Quán cà phê sáng nay.” Tôi dừng lại một nhịp. “Cô ấy biết em là bạn gái anh.”
Anh không nói gì. Tôi nhìn anh, từng chút từng chút, đợi một phản ứng. Một lời giải thích. Một chút ăn năn.
Không có gì. Chỉ là thở dài.
Tôi bật cười: “Anh không nghĩ cần giấu?”
“Anh... không làm gì quá giới hạn cả, Hy.”
“Không làm gì?” Tôi gằn giọng. “Vậy còn đôi giày cao gót đỏ hôm đó? Trước cửa căn hộ anh? Là của ai?”
“Không phải Vy.” Anh nói nhanh.
“Thế của ai?”
Anh im lặng. Tôi đứng bật dậy. “Anh không trả lời được đúng không?”
“Hy, em đang làm lớn mọi chuyện lên.”
“Lớn?” Tôi cười, nước mắt muốn trào ra nhưng vẫn kìm lại. “Tám năm, Nam à. Em không làm lớn. Em chỉ đang đòi một sự rõ ràng.”
Anh đứng dậy, tiến đến gần. “Anh xin lỗi. Anh... chỉ thấy mệt. Dạo này anh thật sự mệt.”
“Anh mệt thì tìm người khác để nói chuyện? Để cảm thấy mới mẻ hơn?”
“Không phải như em nghĩ.”
Tôi nhìn anh, nghẹn giọng: “Vậy là như thế nào?”
Anh nhìn xuống, vai trùng xuống như thể cả thế giới đổ lên lưng. “Anh không biết nữa. Chỉ là... đôi lúc anh cảm thấy giữa chúng ta… như một điều mặc định.”
“Mặc định?” Tôi gần như hét lên. “Còn em thì sao? Em cũng đi làm, cũng mệt mỏi. Nhưng em vẫn chọn quay về nhà, chọn tin anh, chọn yêu cái ‘mặc định’ đó.”
Không gian im lặng đến ngộp thở.
Tôi hít sâu. “Anh có yêu cô ta không?”
Anh lắc đầu. “Không.”
“Vậy em thì sao?”
Anh ngẩng lên. “Anh vẫn yêu em, Hy. Chỉ là…”
“Chỉ là... gì?”
“Chỉ là anh thấy mọi thứ đều quá quen, quá cũ. Anh không biết bản thân muốn gì nữa.”
Tôi cười nhạt. “Vậy thì anh cứ tìm đi. Em không cản.”
Tôi cầm túi, quay lưng bước ra cửa.
Anh gọi: “Hy… đừng như vậy.”
Tôi dừng lại, không quay đầu. “Anh không phản bội em bằng tay, nhưng anh phản bội em bằng suy nghĩ. Và điều đó... còn đau hơn.”
Tôi rời đi, bước chân không run, nhưng tim thì vỡ vụn.
Tối đó, lần đầu tiên sau tám năm, tôi không nhắn tin cho anh. Không hỏi “về chưa”, không dặn “ăn uống đầy đủ”, không còn “em nhớ anh”.
Cũng lần đầu tiên, anh không tìm tôi.
Một tuần trôi qua.
Không tin nhắn. Không cuộc gọi. Không một lời giải thích thêm.
Tình yêu tám năm... có thể rạn nứt vì một khoảnh khắc im lặng. Hay chính xác hơn, vì quá nhiều lần nhắm mắt bỏ qua, cuối cùng tạo thành một khoảng trống không thể lấp được nữa.