Đôi Giày Đỏ

Chương 7



Tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi nhà thì tiếng chuông cửa vang lên.

Là Thống Nam.

Anh đứng đó, tóc rối, mắt trũng sâu, nhìn tôi như thể đã đi qua bao ngày không ngủ.

Tôi im lặng. Anh cũng không nói gì. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một giây thôi, rồi tôi quay bước: “Vào đi.”

Anh đi theo sau tôi vào phòng khách. Không khí giữa chúng tôi nặng trĩu. Căn phòng vẫn thế, chỉ có chúng tôi là không còn như trước.

Tôi không ngồi xuống. Anh cũng không. Chúng tôi đứng cách nhau một chiếc bàn.

“Anh... muốn nói gì?” Tôi hỏi, giọng bình tĩnh lạ thường.

Anh hít một hơi, tay run lên khi đưa ra một mẩu giấy nhỏ, là vé xem phim, gấp đôi, nhăn nhúm.

“Tối hôm đó... anh đi cùng Vy.” Anh nói.

Tôi cười nhẹ:
“Tôi biết.”

“Không có gì giữa bọn anh cả.” Anh nói vội. “Chỉ là... Anh thấy trống rỗng. Mọi thứ cứ... lặp lại. Công việc, em, những thói quen cũ. Anh như thể đang sống một cuộc đời do ai đó viết sẵn.”

Tôi nhìn anh, mắt lạnh tanh: “Và em là phần nhàm chán trong kịch bản đó?”

“Không phải!” Anh bước tới một bước. “Là do anh... Anh thấy mình không còn là mình. Anh không biết mình muốn gì nữa. Vy xuất hiện đúng lúc anh hoang mang nhất. Cô ấy... lắng nghe.”

Tôi bật cười: “Còn em suốt 8 năm thì không?”

Anh cúi đầu. Lặng thinh.

Tôi ngồi xuống ghế, nhìn anh: “Vậy hôm nay anh đến để nói gì? Giải thích cho nhẹ lòng? Xin lỗi cho có lệ?”

“Không!” Anh vội ngồi xuống đối diện. “Anh đến để... thành thật. Lần đầu tiên sau rất lâu, anh muốn thành thật với em.”

Tôi chống cằm, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy thì nói đi. Thành thật xem anh còn yêu em không?”

Anh thở dài: “Có. Nhưng... cũng có thể là anh đang yêu một thói quen, một phần ký ức.”

“Và Vy?”

“Anh không yêu cô ấy. Chỉ là... khi anh mệt mỏi, Vy khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn em. Em luôn mạnh mẽ, quyết đoán, khiến anh thấy mình như một người thừa.”

Câu nói ấy như tát vào mặt tôi.

Tôi gật đầu: “Vậy thì bây giờ, em yếu đuối một chút nhé. Để hỏi anh câu cuối cùng.”

Anh im lặng.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh: “Anh có muốn tiếp tục với em không?”

Không gian lặng như tờ.

Cuối cùng, Thống Nam lắc đầu, nhẹ như một cái thở dài.

“Anh nghĩ... cả hai ta đều cần một khoảng lặng. Để hiểu mình thật sự muốn gì.”

Tôi đứng dậy. Rất nhanh, dứt khoát.

“Em hiểu rồi. Vậy thì anh đi đi. Em không giữ nữa.”

“Hy...”

“Anh nói đúng. Em quá mạnh mẽ. Và giờ em đủ mạnh để biết... mình không thể ở lại trong một mối quan hệ chỉ còn một người níu.”

Anh đứng lên. Nhìn tôi thật lâu. Mắt anh ươn ướt. Nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt nào.

“Xin lỗi em...” Anh thì thầm.

“Muộn rồi.” Tôi nói, giọng nhẹ hẫng.

Anh bước ra khỏi cửa. Tôi không nhìn theo.

Cánh cửa khép lại. Tôi đứng một mình trong căn phòng yên tĩnh đến lạ.

Tôi không khóc. Không oán giận. Chỉ thấy trống rỗng, nhưng là kiểu trống rỗng của một cơn bão vừa đi qua, và bầu trời đang chậm rãi trở lại màu xanh.

Tôi đặt tay lên tim. Nó vẫn đang đập.

Và tôi vẫn còn chính mình.