Đôi Giày Đỏ

Chương 8



Tôi chính thức dọn khỏi căn hộ cũ vào một sáng Chủ nhật.

Không nói với ai. Không nhắn cho Thống Nam. Không báo với bất kỳ người quen nào trong toà nhà.

Chỉ có tôi, vài vali đồ, và một danh sách dài những điều muốn làm lại từ đầu.

Căn hộ mới nhỏ hơn, cách trung tâm xa hơn một chút, nhưng lại yên tĩnh đến lạ. Buổi tối có tiếng gió lùa qua ban công, và tôi có thể nghe rõ cả tiếng lòng mình.

*

“Tao vẫn không tin mày dám nghỉ việc luôn á?” An trợn mắt nhìn qua màn hình video call.

Tôi cười, đang ngồi bệt dưới sàn, bày mấy cây son cũ ra lau từng thỏi.

“Thật ra thì... lúc ký đơn nghỉ, tao cũng run muốn xỉu.”

“Vậy mày tính sao? Không làm marketing nữa à?”

Tôi ngước lên nhìn trần nhà, giọng nhẹ tênh: “Tao sẽ tạm nghỉ một tháng, đi Hội An một chuyến. Sau đó... chắc tao học lại vẽ.”

“Vẽ? Mày vẽ được hả?” An ngạc nhiên.

“Không. Nhưng tao thích. Ngày xưa học cấp hai mê vẽ tranh anime, bị mẹ mắng suốt.” Tôi cười. “Giờ chắc nên cho bản thân một cơ hội thử lại.”

An im một lúc, rồi nói khẽ: “Lâm Hy, mày làm tao nể thật đó.”

Tôi không trả lời. Chỉ mỉm cười.

*

Hội An đón tôi bằng một cơn mưa rào bất chợt.

Tôi che ô đi giữa con phố cổ, thấy tim mình như được giặt sạch sau cơn bão.

Không còn tin nhắn đợi trả lời, không còn lịch họp lúc 9h sáng, không còn cảm giác thấp thỏm mỗi khi nhìn thấy tên Thống Nam hiện trên màn hình điện thoại.

Tôi thuê một phòng homestay nhỏ, sáng dậy sớm đạp xe ra chợ, chiều về pha trà, tối nằm vẽ nguệch ngoạc vài nét chẳng giống ai.

Không cần giống ai cả. Miễn là giống tôi.

Tôi còn tham gia một nhóm tình nguyện dạy vẽ cho trẻ em làng chài gần biển. Những đứa trẻ cười toe, cầm bút màu vẽ mặt trời hình tim, vẽ con cá biết bay, vẽ nhà có hai mái ngược chiều... Tôi chợt nghĩ: hóa ra thế giới đẹp hơn khi ta không cố hiểu nó bằng logic.

Một lần, có bé gái hỏi tôi: “Cô ơi, tại sao cô hay nhìn xa xa vậy?”

Tôi bật cười: “Vì cô đang tìm xem mình là ai.”

“Cô là cô chứ ai nữa?” Nó cãi, ngây ngô mà khiến tim tôi thắt lại.

Ừ, cô là cô. Không phải bạn gái của ai, không phải người yêu cũ của ai, cũng không phải nạn nhân của một mối tình tan vỡ.

Chỉ là Lâm Hy người vẫn còn nguyên vẹn sau tất cả.

*

Ba tuần sau, tôi quay về thành phố.

Trong balo là vài bức tranh con nít vẽ tặng, một quyển sổ tay đầy hình vẽ ngốc xít, và một lịch học lớp minh hoạ cơ bản vào tối thứ 3 - 5 hàng tuần.

Tôi xin vào một công ty nhỏ làm freelance theo dự án. Lương không cao như cũ, nhưng tôi không phải làm thứ mình không tin tưởng.

Cuộc sống mới không hào nhoáng, nhưng nhẹ lòng.

*

Một tối, tôi ghé qua hiệu sách gần nhà, tình cờ gặp chị chủ đang treo biển tìm người phụ bán part-time.

“Tối 6 - 9, được không em?” Chị hỏi, sau vài câu trò chuyện.

“Dạ, được ạ.”

Chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi đi bán sách. Nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi buông được quá khứ.

Thế nên, tôi nhận lời.

*

Hôm đó, khi về nhà, tôi nhìn mình trong gương rất lâu.

Không còn là cô gái cuộn mình khóc vì một đôi giày đỏ trước cửa nhà ai đó. Không còn là cô gái sợ mình không đủ tốt.

Tôi đã học được cách buông. Không phải vì quên, mà vì đã tha thứ cho chính mình.

Mình đã từng yêu chân thành. Và giờ... là lúc học cách yêu chính mình.