Nói xong, mẹ Lục dường như nghĩ ra điều gì đó, do dự hỏi.
"Trong lòng con có phải vẫn còn Giang Hoài không?"
Không ai hiểu con hơn mẹ của con, mẹ Lục trong phút chốc đã chỉ ra suy nghĩ trong lòng Lục Thần Phong.
Lục Thần Phong không có cách nào phản bác, đành gật đầu.
Mẹ Lục thấy vậy, giữa hai lông mày hiện lên vẻ không vui, bà khẽ mắng.
"Lúc con mới chia tay cô ta, con quên bản thân đã như thế nào sao?"
"Con ngày đêm nhận chơi game thay người ta, hủy hoại sức khỏe của mình chỉ để mua nhà, nhưng cuối cùng vẫn chia tay, con còn nhớ đến cô ta làm gì?!"
"Ngữ Tình tốt như thế, sao con lại không nhìn ra mặt tốt của con bé chứ?"
Khi hai người chia tay, Lục Thần Phong không nói cho mẹ biết lý do chia tay.
Anh chỉ nói rằng tính cách của hai người không hợp nhau, lúc đó mẹ anh chỉ thấy tội nghiệp nên cũng không nói gì nhiều.
Nhưng khi thấy anh vì cuộc chia tay mà biến bản thân trở nên ma chẳng ra ma, người chẳng ra người, mẹ Lục bắt đầu cảm thấy bất mãn với Giang Hoài.
Bây giờ đã tám năm trôi qua, khi nghe Lục Thần Phong nói trong lòng anh vẫn còn Giang Hoài, bà đương nhiên không vui.
Lục Thần Phong nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẹ mình liền lên tiếng.
"Mẹ ơi, không phải như mẹ nghĩ đâu."
"Con nói cho mẹ biết chuyện này là muốn mẹ hiểu rõ mối quan hệ giữa con và Ngữ Tình, con không muốn mẹ nghĩ rằng chúng con gặp khúc mắc chuyện tình cảm hay gì, con chỉ coi em ấy như em gái thôi, không gì hơn."
Nói xong, Lục Thần Phong cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
18.
Lục Thần Phong nghe mẹ mình nhắc đến Giang Hoài với lời lẽ như vậy thì trong lòng có chút khó chịu.
Anh sợ rằng nếu bản thân còn ở lại lâu hơn nữa sẽ cãi nhau với mẹ nên anh chuẩn bị ra ngoài đi dạo để đánh lạc hướng sự chú ý.
Trong vô thức, Lục Thần Phong đã lái xe đến nơi thuê trọ của Giang Hoài.
Khi anh nhìn lên cửa sổ tầng cao nhất, trái tim như bị ai bóp nghẹt, gây ra những cơn đau nhói khiến anh hít thở không thông.
Lục Thần Phong hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước lên cầu thang.
Mỗi bước anh đi, hình ảnh của anh cùng Giang Hoài lại hiện lên trong tâm trí.
Lúc đó bọn họ không có tiền nên chỉ có thể thuê tầng trên cùng.
Mùa đông thì lạnh, mùa hè lại nóng, hoàn cảnh không được tốt lắm nhưng họ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong lúc đang suy nghĩ, Lục Thần Phong đã đi tới cửa nhà thuê của Giang Hoài.
Cửa phòng mở toang và công nhân ra vào liên tục.
Thấy vậy, Lục Thần Phong vô thức nhíu mày rồi bước vào trong nhà.
Một người phụ nữ trung niên đang đứng giữa phòng, chỉ đạo một số công nhân khuân vác thùng to thùng nhỏ.
Lục Thần Phong nhìn người phụ nữ trung niên đó, cảm thấy rất quen mắt.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh nhớ ra đó chính là chủ của phòng trọ này, dì Trương.
Lục Thần Phong gõ gõ vào cửa, nói: "Dì Trương, đây không phải đồ của Giang Hoài sao? Dì chuyển đi đâu vậy?"
Dì Trương nghe thấy tiếng của Lục Thần Phong, quay lại nhìn.
Bà cảm thấy người đàn ông trước mặt này trông rất quen, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra là ai nên mới ngập ngừng hỏi.
"Cậu là bạn của Tiểu Giang à?"
Lục Thần Phong tiến lên một bước, gật đầu rồi hỏi lại.
"Đây là đồ của Giang Hoài, dì muốn dọn đi?"
Nghe vậy, dì Trương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Trước đó tôi đã nói với Tiểu Giang rồi, con trai tôi sắp kết hôn, căn nhà này tôi phải bán đi, tôi có dặn nó dọn ra ngoài càng sớm càng tốt."
"Đây thây, hôm qua tôi mới dẫn người tới xem nhà, khi mở cửa ra, đồ đạc vẫn còn chất đầy ở đây."
"Tôi không liên lạc được với ai cả nên chỉ đành gọi công ty dọn đồ đến dọn hết đi."
Dì Trương dừng lại một chút, sau đó nhìn Lục Thần Phong, như thể nghĩ ra điều gì đó, rồi vội vàng nói.
"Đúng rồi, nếu cậu đã quen biết Tiểu Giang, vậy thì cậu giữ giúp mấy thứ này trước đi, sau khi liên lạc với cô ấy, cậu đưa cho cô ấy sau vậy.
Nếu không, tôi thật sự không có chỗ để."
Nghe vậy, Lục Thần Phong không chút do dự gật đầu.
"Vậy thì để bên dịch vụ vận chuyển đồ đạc tới nhà tôi."
Dì Trương nghe vậy, vội vàng đồng ý: "Được, tôi sẽ nói với họ ngay."
Sau khi nói chuyện với bên vận chuyển, Lục Thần Phong lái xe đi trước dẫn đường.
19.
Sau khi đến biệt thự, nhân viên vận chuyển khiêng từng thùng đến phòng khách của biệt thự Lục Thần Phong rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn căn phòng chất đầy thùng giấy, Lục Thần Phong cảm thấy trong lòng đau nhói.
Một lúc sau, anh ngồi xuống đất, mở chiếc hộp bên cạnh và lấy từng thứ bên trong ra.
Đồ vật trong hộp lộn xộn, Lục Thần Phong lấy từng thứ một ra.
Khi lấy đến thứ nằm gần đáy hộp, anh chú ý đến một cuốn nhật ký có phần cũ nát.
Ngày tháng ở trang đầu tiên làm anh giật mình; đó là một tháng trước ngày bọn họ chia tay.
"Ngày 21 tháng 3 năm 2016."
"Có vẻ như ông trời đang đùa giỡn với tôi, cầm trên tay tờ báo cáo xét nghiệm, thế giới của tôi như sụp đổ, tôi phải làm gì đây..."
"Mọi người đều nói căn bệnh này còn được gọi là bệnh ung thư không c.h.ế.t người, tôi thực sự sợ hãi. Cuộc sống của tôi với Thần Phong vừa mới tốt đẹp hơn một chút, tại sao số phận lại trêu đùa tôi như vậy?"
"Tôi không thể để Thần Phong biết được chuyện này, anh ấy đã đủ cực khổ rồi, tôi không thể làm gánh nặng anh ấy nặng thêm nữa."
"Nhưng tôi thực sự không muốn xa anh ấy... Tôi thực sự không biết phải làm gì."
Khi Lục Thần Phong lật sang trang tiếp theo, anh thấy một hồ sơ bệnh án ở mặt sau.
Anh run rẩy đôi tay, lật mở hồ sơ bệnh án, những dòng chữ trên đó như đ.â.m xuyên thấu qua tim anh.
Bệnh lupus ban đỏ!
Nhìn vào dòng chữ trên tờ báo cáo, Lục Thần Phong mở to mắt, không thể tin được.
Ung thư không c.h.ế.t người, hóa ra lời Giang Hoài nói là sự thật.
Lục Thần Phong đột nhiên nhớ tới những đốm đỏ mà anh từng thấy trên người Giang Hoài.
Lúc đó, Giang Hoài đã nói dối anh rằng đó là bệnh chàm…
Lục Thần Phong lật từng trang tiếp sau đó, thấy phần nhật ký mà Giang Hoài viết vào ngày họ chia tay.
“Ngày 25 tháng 4 năm 2016.”
"Cuối cùng chúng tôi cũng đi đến kết cục đó. Tôi và Thần Phong đã chia tay."
"Hôm nay khi tôi nói những lời đó với anh ấy, tôi cảm thấy thực sự đau lòng."
"Anh ấy nói sẽ cho tôi một ngôi nhà, anh ấy thực sự đã làm được, khi tôi đến ngôi nhà đó, trong tim thực sự hạnh phúc."
"Lúc nhìn thấy Thần Phong lấy nhẫn ra, tôi thực sự rất muốn nói răng tôi đồng ý, nhưng tôi không thể, anh ấy tài giỏi như vậy, tôi không thể khiến anh phải dở dang."
"Sau khi nói ra những lời đó, tôi thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh ấy, sợ rằng bản thân sẽ bật khóc."
"Thần Phong, thực sự xin lỗi, anh thật sự rất tốt, là em không xứng với anh..."
Từng chữ trong nhật ký giống như một con d.a.o sắc nhọn liên tục đ.â.m vào trái tim Lục Thần Phong.
Giang Hoài mỗi ngày đều viết nhật ký, cuối mỗi ngày đều có câu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Lục Thần Phong, em nhớ anh quá."
Trong tám năm, Giang Hoài đã viết rất nhiều cuốn nhật ký.
Lục Thần Phong lật từng cuốn một, cuối cùng nhìn thấy quyển nhật ký ngày anh gặp lại Giang Hoài sau tám năm.
"Ngày 3 tháng 5 năm 2024."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại anh ấy."
"Ngay khoảnh khắc anh bước vào, trái tim tôi, vốn đã ngủ yên trong nhiều năm, bắt đầu đập loạn trở lại."
"Tôi đã không gặp anh ấy tám năm rồi, anh ấy vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ là trông anh ấy trưởng thành và vững vàng hơn."
"Anh ấy hiện là đội trưởng của đội thi đấu. Cuối cùng, anh ấy đã thực hiện được ước mơ của bản thân, tôi thực sự vui mừng thay cho anh ấy, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi."
"Khi anh trao cho tôi tấm thiệp mời đám cưới, tôi cảm thấy như tim mình tan vỡ thành trăm ngàn mảnh."
"Tôi thực sự ghen tị với cô gái đó, vì cô ấy có thể kết hôn với người mà tôi hằng mong ước."
20.
Nước mắt của Lục Thần Phong không ngừng rơi xuống, nơi tim như bị đục khoét một lỗ hổng, không ngừng chảy máu.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Mẹ Lục bước vào, bà kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thần Phong đang ngồi dưới đất, vừa nhìn vào cuốn sổ tay vừa khóc.
Bà vội vàng tiến lên hỏi: "Thần Phong, con làm sao vậy?"
Lục Thần Phong ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của mẹ, giọng nói run rẩy.
"Mẹ ơi, Giang Hoài không phải như mẹ nghĩ đâu."
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lục Thần Phong, lòng mẹ Lục lo lắng, bà nói: "Thần Phong, con từ từ nói cho mẹ biết, có chuyện gì vậy?"
Lục Thần Phong không trả lời ngay mà đưa cuốn nhật ký và hồ sơ bệnh án trong tay cho mẹ Lục.
Anh nghẹn ngào, khó khăn mở lời:
"Mẹ, Giang Hoài cô ấy không muốn chia tay với con, cô ấy... cô ấy bị bệnh nên mới không muốn làm lỡ dở con."