Mẹ Lục cầm lấy nhật ký và hồ sơ bệnh án, nhìn thấy chữ trên đó, lòng bà chùng xuống như bị thứ gì đó đè mạnh vậy.
Bà cầm lấy cuốn nhật ký và lật từng trang một.
Trong nhật ký của Giang Hoài, đầy những lời lẽ bộc bạch tình yêu của cô dành cho Lục Thần Phong cùng sự dằn vặt nội tâm của cô.
Sau khi đọc xong nhật ký và bệnh án, mẹ Lục nhẹ nhàng nói.
"Vậy bây giờ con tính thế nào? Con đừng quên, bản thân đã kết hôn với Ngữ Tình rồi."
"Mặc dù không phải thật, nhưng nếu để người ngoài biết được, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hai đứa."
Mẹ Lục thường không xem các tìm kiếm thịnh hành nên bà vẫn chưa biết được tình hình của Giang Hoài.
Một lát sau, Lục Thần Phong lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đưa cho mẹ xem bài đăng trên Weibo mà Giang Hoài đã vô tình đăng nhầm.
Khi mẹ Lục nhìn thấy bài đăng trên Weibo, bà lắp bắp: "Chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Đừng nói là con bé..."
Khi Lục Thần Phong nghĩ đến hộp tro cốt của Giang Hoài, mắt anh lại đỏ lên.
"Cô ấy mất rồi, ngay ngày con kết hôn."
"Trước kia cô ấy nói cô ấy quen được một người rất tốt, con còn tưởng cô ấy đã rời khỏi Tinh thành, không ngờ..."
Lời còn chưa dứt, Lục Thần Phong lại nghẹn ngào, không nói nên lời.
Đúng lúc này, Phương Ngữ Tình vội vã chạy vào, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng và bất an.
"Anh Lục, bệnh viện gọi đến, tình trạng của mẹ em trở nên nghiêm trọng hơn."
Nghe vậy, Lục Thần Phong lập tức đứng dậy, nói: "Đừng gấp, bây giờ chúng ta đến bệnh viện ngay."
Ba người họ vội vã đến bệnh viện, mẹ Phương đang được điều trị tại phòng cấp cứu.
Phương Ngữ Tình ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, chắp tay, lẩm bẩm điều gì đó và cầu nguyện cho mẹ mình được bình an.
Thấy vậy, Lục Thần Phong bước tới, vỗ nhẹ vai Phương Ngữ Tình, nhẹ nhàng an ủi cô.
"Đừng lo lắng, dì sẽ ổn thôi."
Ba giờ sau, mẹ Phương được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Phương Ngữ Tình thấy vậy liền chạy đến hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ khẽ lắc đầu: "Tình hình bệnh nhân không lạc quan mấy, ca phẫu thuật này chỉ có thể tạm thời ổn định tình hình, cô nên chuẩn bị tinh thần trước."
Nghe vậy, mắt Phương Ngữ Tình lập tức biến sắc, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Cô biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Lục Thần Phong vội vàng tiến lên đỡ Phương Ngữ Tình, nhìn mẹ Phương vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, trong lòng anh cảm thấy buồn bã khó tả.
Tám năm qua, mẹ Phương đã chăm sóc anh rất chu đáo, bây giờ nhìn thấy bà như vậy, Lục Thần Phong đương nhiên cũng thấy buồn theo.
Mẹ Phương được đưa về phòng bệnh, Phương Ngữ Tình ngồi bên giường, nắm lấy tay mẹ, khóc thầm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Lục cũng cảm thấy không vui.
Bà bước tới trước vài bước, thì thầm vào tai Phương Ngữ Tình.
"Ngữ Tình, con và Thần Phong về trước đi, có dì ở đây, đêm nay dì sẽ canh chừng cho, ngày mai con vào thay.”
Phương Ngữ Tình vẫn muốn từ chối, nhưng mẹ Lục kiên quyết đến mức cô đành phải nghe theo lời bà mà về nhà.
"Cảm ơn dì đã giúp đỡ, con sẽ đi lấy quần áo rồi sớm quay lại."
Sau khi hai người trở về biệt thự, Phương Ngữ Tình lấy một ít quần áo để thay, chuẩn bị nhờ Lục Thần Phong đưa cô quay về bệnh viện.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô thấy nơi đó chất đầy hộp to, hộp nhỏ.
Đúng lúc này, Lục Thần Phong bước ra.
"Sao không nghỉ ngơi một chút?"
Phương Ngữ Tình không trả lời ngay, một lúc sau, cô mới lấy hết can đảm mở lời hỏi.
"Anh Lục, đó có phải là đồ của Giang Hoài không?"
"Anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?"
Lục Thần Phong nhìn Phương Ngữ Tình rồi gật đầu, không phủ nhận.
Phương Ngữ Tình thấy Lục Thần Phong không phủ nhận, cảm thấy vô cùng chua xót.
Tám năm trôi qua, cô vẫn không thể bước vào trái tim của Lục Thần Phong.
Phương Ngữ Tình không nói thêm gì nữa, cô giơ chiếc ba lô trong tay lên rồi nói.
"Anh Lục, đưa em đến bệnh viện đi. Em lo cho mẹ em quá."
Lục Thần Phong muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng và mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của Phương Ngữ Tình, anh đành phải nuốt lời vào trong.
Anh ấy nhận lấy ba lô từ tay Phương Ngữ Tình và nói: "Đi thôi."
Hai người lại quay trở lại bệnh viện.
Suốt đoạn đường chẳng ai nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phương Ngữ Tình ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy nỗi buồn bã không nguôi.
Hai người rất nhanh đã đến bệnh viện.
Khi đến phòng bệnh thì thấy mẹ Phương đã tỉnh dậy và đang trò chuyện với mẹ Lục.
Thấy hai người trở về, mẹ Lục thắc mắc hỏi: "Sao hai đứa lại trở về đây rồi? Không phải mẹ bảo hai đứa về nghỉ ngơi sao?"
Mẹ Phương lúc này có vẻ rất vui vẻ, khi nhận thấy sắc mặt con gái không được tốt, bà đã lên tiếng.
"Ngữ Tình, mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nghe vậy, vành mắt Phương Ngữ Tình nóng lên, suýt nữa thì bật khóc.
Cô nuốt nỗi đắng cay trong cổ họng rồi bước tới ngồi cạnh mẹ.
"Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là vấn đề công việc thôi, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói tình hình của mẹ đã ổn định rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."
Mẹ Phương biết rõ tình trạng cơ thể của bản thân, lời nói của con gái cũng chỉ nhằm mục đích an ủi bà.
Bà nắm lấy tay Phương Ngữ Tình và mỉm cười: "Hai đứa tốt với nhau là được, trời cũng muộn rồi, hai đứa nên về nghỉ ngơi đi."
Sau khi nghe mẹ nói vậy, Phương Ngữ Tình cũng không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Thấy vậy, mẹ Lục vội vàng lên tiếng.
"Đừng lo lắng, nếu Thần Phong dám đối xử tệ với Ngữ Tình, tôi sẽ là người đầu tiên ra mặt, bà chỉ cần tập trung vào việc điều trị của mình, đừng nghĩ nhiều nữa."
Mẹ Phương và mẹ Lục tiếp tục trò chuyện với nhau.
Đợi khi mẹ Phương đã kiệt sức và từ từ ngủ thiếp đi thì ba người họ mới rời khỏi phòng bệnh.
Phương Ngữ Tình nhìn mẹ Lục rồi nói: "Thật sự rất cảm ơn dì."
Mẹ Lục nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Phương Ngữ Tình, trong lòng vô cùng đau xót.
Bà bước lên một bước rồi ôm cô vào lòng.
"Nếu có vấn đề gì thì đến tìm dì, chúng ta đều là người một nhà cả."
Phương Ngữ Tình ôm chặt mẹ Lục, gật đầu: "Dạ."
Sau đó, Phương Ngữ Tình rời khỏi vòng tay mẹ Lục và nói với Lục Thần Phong.
"Anh Lục, anh đưa dì về đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh."
Nghe vậy, Lục Thần Phong nói: "Được rồi, anh đã tìm một hộ lý, dì ấy sẽ tới sớm thôi. Em nên nghỉ ngơi cho khỏe, anh về trước, ngày mai sẽ quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Nói xong, Lục Thần Phong dẫn mẹ Lục trở về biệt thự.
Mẹ Lục suốt chặng đường đều mang tâm trạng buồn bã.
22.
Sau khi về nhà, bà gọi với Lục Thần Phong đang đi lên lầu.
Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mẹ Lục lên tiếng trước.
"Thần Phong, Ngữ Tình đã ở bên con tám năm, cho dù cuối cùng hai đứa không thể ở bên nhau, con cũng phải chăm sóc cho con bé thật tốt, một nửa công lao trong sự thành công của con có được đều nhờ vào con bé.”
"Giang Hoài đã đi rồi, người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn còn đây, con đừng ép mình quá, dù sao trước kia con cũng không biết những chuyện này."
Mẹ Lục dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thần Phong, mẹ biết Giang Hoài quan trọng với con đến thế nào, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể để ý đến người khác."
Lục Thần Phong hiểu ý mẹ mình, nhìn khuôn mặt ngày càng già nua của mẹ, trong lòng vô cùng xúc động.
Nhưng anh biết rằng trái tim của mình ngoài Giang Hoài ra thì chẳng thể chứa được ai khác nữa.
Anh không muốn lừa dối chính mình, cũng không muốn lừa dối mẹ.
"Mẹ, cũng muộn lắm rồi. Mẹ nên đi ngủ sớm đi."
"Con hiểu ý của mẹ, nhưng dưa chín mà ráng gặt thì không ngọt, sau này mẹ đừng nhắc đến vấn đề này nữa."
Nói xong, Lục Thần Phong quay người rời đi.
Mẹ Lục nhìn bóng lưng Lục Thần Phong rời đi, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Sau khi Lục Thần Phong lên lầu, anh không trở về phòng của mình mà lại đi vào phòng dành cho khách.
Anh ngồi xuống sàn, mở một chiếc hộp khác ra.
Bên trong là một chiếc hộp sắt có mật khẩu.
Lục Thần Phong thử vài mật mã, chẳng có cái nào đúng, đột nhiên, anh như nhớ đến điều gì đó.
Nhẹ nhàng xoay dãy số mật mã thành ngày sinh của mình.
Lạch cạch, ổ khóa bật mở.
Lục Thần Phong run rẩy mở chiếc hộp ra.
Khi Lục Thần Phong mở hộp, đập vào mắt anh là tấm ảnh anh chụp chung với Giang Hoài.
Đó là bức ảnh đầu tiên anh và Giang Hoài chụp khi mới quen nhau.
Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài đang mỉm cười rạng rỡ trong ảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Họ của thời điểm đó, trong lòng tràn đầy khao khát và kỳ vọng vào tương lai.
Hai người chưa bao giờ nghĩ rằng số phận lại trêu đùa họ ác liệt đến thế.