Đồng Hành

Chương 62: Anh Túc ơi anh Túc à



Theo câu ‘đã hạ quân là không hối hận’ của cô, Túc Chinh cũng kiên định hạ quân cờ trong tay xuống, đoạn nói: “Đến phiên em đi.”

“Không cần nữa.” Yến Thanh Đường nhìn thế cục trên bàn cờ, nét mặt thong dong, “Lần này em thua rồi.”

Cô và Túc Chinh đang chơi một dạng cờ caro mang tính chuyên nghiệp hơn, có nhiều quy tắc phức tạp hơn bình thường, một ván sẽ kéo dài rất lâu, hai người tiêu tốn không ít tinh thần.

Lúc này Yến Thanh Đường cũng đã mệt mỏi, bèn đóng iPad lại thả lên trên bàn, chuyên chú nhìn chăm chăm vào Túc Chinh: “Anh muốn em trả lời vấn đề gì?”

Túc Chinh tự hỏi thật lâu, mới nói: “Em từng có… một bí mật nào đó mà chưa từng nói cho bất cứ ai biết không? Anh muốn biết.”

“Anh cũng biết cách hỏi thật đó.” Tốc độ nói chuyện của Yến Thanh Đường nhẹ đi, như đang ngẫm nghĩ, “Bí mật chỉ riêng của mình em, thì đúng là em có một cái.”

“Là về mẹ em.” Cô nói.

Bên ngoài cửa sổ là gió bụi đang thét gào, hai người chui vào trong chăn trước, vai kề vai nhau.

“Từ khi em bắt đầu có ký ức, mẹ của em trông rất đoan trang. Mẹ như thước đo của sự chuẩn mực, thậm chí là mang phần rập khuôn của cái gọi là ‘bà chủ quý tộc’. Dịu dàng và hào phóng, luôn giữ lễ nghi, lo toan cho gia đình, thích xã giao cùng các vị phu nhân khác trong giới thượng lưu, chưa từng phản đối quyết định nào của ba em đưa ra, cũng như không hề can thiệp vào quyền lực của ba em trong tập đoàn, thường thì chỉ khư khư trong nhà, thi thoảng sẽ ra ngoài nhưng cũng chỉ là làm đẹp cho ba em xem.”

“Ba em như một vùng trời của bà vậy. Hoặc là nói, ông như vị thần thống trị cuộc đời bà. Ba em nói em nên học tài chính, bà cũng gật đầu. Ba em nói em đã đến tuổi lập gia đình, nên tìm một đối tượng môn đăng hộ đối về cưới hỏi, bà cũng tán thành. Khi em đến Hà Lan và không có ý định về nước, họ liền thay phiên nhau khuyên nhủ em, thậm chí còn sắp xếp một cuộc xem mắt tận ở Hà Lan…”

“Có đôi khi em tự nghĩ, lúc mẹ còn trẻ có chăng là đặc biệt muốn kết hôn, gấp gáp đến độ chọn một người không có cơ sở tình cảm là ba em, trong lòng chẳng giày xé chút nào ư.” Yến Thanh Đường thở dài, “Cho đến năm nay em phát hiện ra một bí mật của bà.”

“Là cuốn nhật ký thuở mẹ còn trẻ. Đó là dịp Tết Nguyên Đán tháng Hai, em đang tìm cuốn album ảnh ngày còn nhỏ thì bất ngờ đào ra được một hộp gỗ lim, hẳn là đã nằm đó nhiều năm lắm rồi. Em cầm đi hỏi mẹ, mẹ cũng không còn nhớ rõ nữa, sau khi mở ra nhìn thấy những xấp ảnh chụp đã ố vàng, bà chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi lại bảo em ném đi, nhưng em đã không làm thế, em lén cất về.”

“Thật ra em đã nhìn rất kỹ bên trong, ảnh chụp rất đặc biệt, đều là những đám mây trên bầu trời. Bên dưới xấp ảnh còn có một cuốn nhật ký rất dày.”

Yến Thanh Đường nhớ lại mình đã kinh ngạc đến nhường nào khi nhìn thấy những món đồ bên trong hộp gỗ lim ấy, vì ở trước mặt cô mẹ chưa từng chạm vào máy ảnh, khi tham gia các hoạt động, bên cạnh mẹ luôn có sẵn những thợ chụp ảnh chuyên nghiệp. Đồng thời, cô những tưởng mẹ cô không hề thích viết chữ, vì những năm này cô chỉ thấy mẹ ký tên là cùng.

“Túc Chinh này, anh có biết mẹ em đã viết gì bên trong nhật ký không?” Yến Thanh Đường đột nhiên có hơi kích động, “Cuốn nhật ký ấy được viết từ lúc bà bắt đầu trưởng thành, vài ngày sẽ viết một lần, có khi là mấy tuần, chẳng gò bó gì, chỉ là những câu tự hỏi của bà thuở còn trẻ.”

Từ giọng nói của Yến Thanh Đường, Túc Chinh có thể nghe ra cô đã phát hiện ra một sự kiện trọng đại, dù cho đó chỉ còn lại là bản ghi chép.

Không quá mấy giây, quả nhiên Yến Thanh Đường vươn tay lấy điện thoại bên gối sang, vừa lục tìm trong thư viện hình ảnh, vừa nói: “Bà vẫn còn viết nhật ký cho đến đêm trước khi tổ chức đám cưới với ba em. Sau khi kết hôn bà không còn viết nữa, có lẽ chính lúc ấy bà đã cất nhật ký đi.”

“Tìm thấy rồi.” Tay Yến Thanh Đường ngừng lại, ngửa đầu lên nhìn vào mắt Túc Chinh, “Em đọc cho anh nghe nhé.”

Bên trong ảnh chụp là trang giấy đã ố vàng, chữ viết lại đầy ấp một mặt giấy.

Trước đêm diễn ra đám cưới, mẹ cô, Phó Tầm Thanh đã viết rằng:

“Thật ra cho đến tận bây giờ, lòng mình hãy còn mâu thuẫn, nên nghe theo lời ba, gả cho Yến Nhã Quân hay chăng đây.

Thân thể ba mẹ không được tốt, nhà họ Phó tuy nhìn vào thì thấy vẻ vang, song đang ngày một tụt dốc, khó tránh khỏi tứ cố vô thân, dần dần lụn bại. Anh trai tiếp nhận gia nghiệp, vẫn còn lạ lẫm, phải có ngoại lực giúp sức.

Lúc này mình mà gả cho Yến Nhã Quân gia thế hiển hách thì chính là sự lựa chọn tốt nhất, dẫu rằng mình không yêu anh.

Như ba đã nói, mỗi một thành viên trong gia đình đều cần có sự cống hiến. Khi ba sắp xếp cho mình cuộc hôn nhân, cái ông quan tâm đầu tiên không phải là chân tình, mà là lợi ích. Còn về phần sau khi kết hôn, mình sẽ không còn là một Phó Tầm Thanh được ba mẹ yêu thương cưng chiều từ nhỏ nữa, mình phải giúp chồng dạy con, phải cho nhà chồng thấy được mình là một phu nhân xứng chức.

Mình là thế, em gái mình chưa thành niên rồi cũng sẽ như thế.

Chuyện đã định rồi thì sẽ không thể thay đổi được nữa, nhưng sao mình vẫn đau đớn quá, cả đêm trằn trọc thao thức.

Mình sợ hãi vận mệnh tương lai của bản thân.

Kết hôn với một người đàn ông không có tình cảm thì sẽ đối xử với mình như thế nào? Phải chăng mình sẽ ràng buộc với anh cả đời như thế? Phẩm chất và đức tính trung thành trong hôn nhân của anh, là những thứ mà mình sẽ phải đánh cược.

Mình có hơi không cam lòng.

Tại sao ngay từ đầu chọn người kế nghiệp lại là anh trai cơ chứ?

Tại sao phụ nữ đến tuổi phải nhất định lập gia đình, như thể đang hoàn thành một sứ mệnh nào đó. Có thể chọn một sự lựa chọn khác được không?

Tại sao hôn nhân lại được định đoạt dựa trên lợi ích, mà bỏ qua tình cảm và nguyện vọng của cá nhân?

….

Ngày mai mình sẽ kết hôn, nhưng vào khoảnh khắc này, mình xác định rất rõ tâm ý bản thân.

Mình không muốn lấy ngài Yến, trở thành ‘bà Yến’ trong miệng người đời, mình có họ của mình mà.

Nếu được, mình muốn làm một chú chim bay lượn trên bầu trời, bay về Vân Nam, bay đến Tân Cương… bay đến một vùng trời vô biên vô hạn, tự do bay đó bay đây.”

Những nét chữ của Phó Tầm Thanh không hề mềm mại như cái tên của bà, mà bộc lộ nét sắc bén, khác hoàn toàn với khí chất của bà.

“Em đọc nhật ký mới hay rằng, hóa ra lúc mẹ em còn trẻ cũng từng có lý tưởng của riêng mình.” Yến Thanh Đường đọc xong nhật ký, đôi mắt thâm sâu đầy u oán, hơi hơi phiếm đỏ, nói với Túc Chinh.

“Muốn làm chú chim, nên thích Vân.”

(*) Vân trong Vân Nam, còn có nghĩa là mây.

Túc Chinh vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe bí mật, hiển nhiên đã khắc câu chuyện của cô vào trong lòng, cuối cùng đưa ra một câu tổng kết ngắn gọn.

Yến Thanh Đường gật đầu, cô đồng tình với suy đoán của Túc Chinh, bức ảnh chụp đám mây này hẳn đã được mẹ cô chụp trong những năm tháng vô ưu vô lo. Nhưng sau khi kết hôn, mẹ đã bỏ lại rất nhiều thứ trong quá khứ.

“Mẹ em có một người bạn thân, tên là Mộc Thư Đào, em gọi là dì Đào, là một nhiếp ảnh gia. Nghe dì kể lại, những năm hai người còn trẻ rất thích đi du lịch đó đây, Vân Nam còn được biết đến là những đám mây đầy màu sắc miền Nam, họ đến đó đã cảm thấy đó là một nơi đáng sống, muốn sống lâu dài.”

“Sau này, mẹ em kết hôn nên phải định cư ở Thượng Hải. Song về phía dì Đào, mỗi năm sẽ có một quãng thời gian dì sống ở Vân Nam. Dì Đào từng mời mẹ em đến chơi, song lần nào mẹ em cũng từ chối. Trong nhật ký của mẹ còn từng nhắc về Tân Cương, có thể đó cũng là nơi mà hai người họ đã từng hẹn ước sẽ ghé thăm.”

Nhắc đến những chuyện này, Yến Thanh Đường có hơi mất mác.

Nếu từ đầu chí cuối mẹ cô tận hưởng cuộc sống và thú vui với vai trò là một phu nhân nhà giàu hoàn mỹ, thì Yến Thanh Đường sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng khi cô đã biết mẹ cô từng đấu tranh vùng vẫy, cô mới cảm thấy đau lòng, mới hoảng hốt càng muốn chạy trốn.

“Vậy nên đây cũng là một nguyên nhân khác mà em muốn đến Tân Cương?” Túc Chinh hỏi.

“Xem là thế đi.” Yến Thanh Đường cúi đầu, “Lúc còn trẻ em rất giống mẹ, cũng muốn được hóa thành một chú chim. Em muốn tự do tự tại, không có ràng buộc.”

“Em cũng sợ sẽ dẫm phải vết xe đổ của mẹ em.”  Yến Thanh Đường nói lên điều mà cô thật sự sợ hãi, “Mẹ em chọn thỏa hiệp, nhưng sau khi đọc được nhật ký của mẹ, em càng nhận ra rằng bản thân tuyệt đối không thể thỏa hiệp về vấn đề này, bằng không vận mệnh sẽ đẩy con người ta ra xa hơn, và không thể quay đầu lại được nữa.”

“Em biết mình rất ích kỷ.” Yến Thanh Đường buồn bã mà rằng, “Nhưng em không có cách nào tự thuyết phục bản thân chấp nhận tất cả sự sắp xếp của ba em dành cho cả cuộc đời của em.”

“Đây không phải là ích kỷ.” Túc Chinh ôm cô vào lòng, nói lên suy nghĩ trước mặt cô, “Em có tư tưởng độc lập của chính mình, có sự kiên trì của riêng em, đó là điều tốt. Anh cho rằng em như thế mới là em chân chính. Cũng chính vì nguyên nhân ấy mà anh mới có thể bị em thu hút.”

Là an ủi, cũng là biểu bày yêu thương, lòng Yến Thanh Đường ấm áp hẳn lên, rồi lại nhớ về người mẹ mà cô hằng yêu thương, không khỏi lo lắng nói: “Khó trách càng lớn lên, em càng có cảm giác mẹ em sống rất mệt mỏi. Trong lòng mẹ chất chứa quá nhiều chuyện, cho đến tận bây giờ mẹ và ba em vẫn không được xem như là ngang hàng. Đến khi trở về, em muốn giúp mẹ em, tìm về lại con người thật của bà trước kia.”

Túc Chinh gật đầu, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau giúp mẹ.”

Đối với người thân của cô, anh có một loại tự nhiên đến thân mật, khi nói chuyện không cảm thấy xa cách, như thể đó cũng là người thân của anh.

Yến Thanh Đường vui vẻ, thuận thế ôm lấy anh, cười nói: “Anh Túc, anh tốt quá chừng!”

Người cô mềm như ngọc, lại thay đổi xưng hô với anh, khiến yết hầu Túc Chinh bỗng khô khan, giọng nói khàn đặc: “Sao đột nhiên lại gọi anh thế?”

Nghe vào tai như có thêm hàm nghĩa khác.

Yến Thanh Đường chỉ đang bận vui vẻ gọi thêm vài tiếng, đượm ý làm nũng: “Anh Túc Anh Túc ơi….”

Gọi thôi còn chưa đủ, cô còn vùi đầu vào trong ngực anh. Cô vốn đã rất thích dáng người anh rồi, lại thêm hôm nay Túc Chinh tắm bồn, thân thể nóng như cây đuốc.

Cô khịt mũi hửi vài cái, đoạn mở miệng: “Túc Chinh, trên người anh thơm quá.”

Vừa dứt câu, Túc Chinh mất tự nhiên quay đầu đi như thể vừa bị trêu ghẹo: “Nào có ai khen đàn ông như thế đâu chứ?”

“Nhưng đó là sự thật mà.” Yến Thanh Đường siết lấy eo anh, “Em ngửi thấy mùi hoa oải hương, còn có tác dụng dễ ngủ nữa. Ngửi mấy lần thôi mà em đã thấy cả người mệt rã rồi.”

Túc Chinh đành mặc cô vừa kéo vừa ôm, vừa bất đắc dĩ vừa chịu đựng: “Em buồn ngủ, còn anh thì tinh thần đang hưng phấn đến độ ngủ không được đây.”

“Em không chịu trách nhiệm đâu nhé.” Yến Thanh Đường trả lời rất rõ ràng, “Đã tắm bồn, rồi còn dùng nhiều tinh dầu bổ trợ giấc ngủ của em như thế, sao lại hưng phấn được?”

Túc Chinh cúi đầu nhìn những ngón tay đang mò loạn của cô, một nhóm lửa dang hừng hực đốt trong ngực, buồn bực hỏi lại: “Tại sao anh hưng phấn, tay em ra sao còn không biết à?”

“Em…” Yến Thanh Đường muốn phản bác, giây sau đã sực nhận ra được.

Hai người cách nhau quá gần, cô lại đang tìm vị trí nằm tốt nhất mà cứ động đậy trên cơ thể Túc Chinh, tay đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi việc sờ s0ạng trúng anh.

Sau một hồi trầm mặc, Yến Thanh Đường đã lên tiếng: “Muốn em giúp anh không?”

Túc Chinh nhìn cô một thoáng thật sâu, thấy trong đôi ngươi cô tràn ngập ý cười, cuối cùng đành nhắm mắt, cắn răng phun ra hai chữ: “Ngủ đi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com