Mọi thứ diễn ra quá nhanh, với khoảng cách gần như vậy, trong không khí tràn ngập mùi hương hóc môn nam tính mãnh liệt, còn cả tiếng thở d ốc nặng nề của Túc Chinh.
Hồi sau Yến Thanh Đường đứng dậy đến bồn rửa tay, sau khi rửa sạch tay quay lại phòng ngủ, cơn nóng đỏ bừng trên mặt Túc Chinh đã lan ra đến sau gáy, khi bốn mắt chạm nhau, anh để lộ ra sự xấu hổ.
“Hiểu rồi.” Cô gái bình thản nói.
Cô rất biết cách dịu dàng an ủi người đàn ông, như thể cô hiểu về điều đó rất nhiều.
Túc Chinh cau mày, rốt cuộc cô nói hiểu rồi là có ý gì? cô lại đang tự mình suy diễn về anh như thế nào rồi?
Như muốn đáp trả lại Yến Thanh Đường, anh lạnh nhạt đánh giá: “Em không có chút kỹ thuật gì sất.”
“Ồ.” Yến Thanh Đường thậm chí còn không buồn để ý đến đánh giá của anh, cười khanh khách, “Nhưng người nào đó không phải là rất thích sao?”
“Thậm chí còn nhanh đến…” Cô vốn định nói thêm, nhưng Túc Chinh đã áp người đến, nuốt hết sạch những câu từ tiếp theo của cô vào trong nụ hôn.
Trong không khí vấn vương mùi oải hương, cùng với mùi thơm dìu dịu của đàn hương, bao quanh người Túc Chinh.
Nụ hôn của người đàn ông mạnh mẽ và độc tài, hơi thở ấm áp phả lên hai bên gò má Yến Thanh Đường, gần như khiến cô muốn bỏng cháy, xương cốt theo đó mà hóa mềm đi, nâng cằm lên chủ động tìm đến môi anh.
Hai người đắm chìm trong những cái hôn liên tiếp không ngừng nghỉ, lơ lửng ở điểm cực hạn giữa sự nghẹt thở và kh0ái cảm.
Không biết qua bao lâu, trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, đôi môi ướt át của cô phản chiếu ánh sáng loang lổ, người đàn ông ôm siết cơ thể của cô vào trong lòng, mũi cọ lên bên phần gáy ửng hồng của cô, còn cô thì đang nằm thở gấp dựa vào lưng anh, đôi ngươi ngậm đầy d*c vọng, nắm chặt lấy vạt áo anh.
“Không khó chịu nữa chứ?” Cô đột nhiên hỏi anh như thế.
“Ừm…” Túc Chinh miễn cưỡng đáp lời cô.
Cô cười khẽ, như thể việc lớn đã thành: “Tốt rồi, vậy lần này anh có thể ngủ ngon được rồi.”
Túc Chinh thì nghĩ thầm, ở khía cạnh này cô thật sự có hơi ngây thơ cho rằng mọi thứ là hiển nhiên, cô không hề biết có một số việc, hoặc là không làm, hoặc đã làm là phải làm cho tới cùng, cho hay không cho, phải dứt khoát. Còn cái kiểu cho anh nếm được chút ngon ngọt, rồi bắt anh phải dừng suy nghĩ của bản thân sao cho kịp thời, thì càng thêm dày vò.
“Kỹ thuật hôn, và cả những kỹ năng khác nữa. Tóm lại…” Túc Chinh đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng, rồi lại cắn li3m nơi cần cổ trắng noãn mảnh khảnh của cô, một đường hôn ướt át quấn quyện và mẫn cảm ra đến vành tai, dán sát vào, nói trắng ra, “Phục vụ em thật tốt, để em mê đắm.”
Yến Thanh Đường chỉ cảm nhận được cơn tê dại, mặt cũng nóng lên. Cuối cùng cô đã ý thức được d*c vọng của đàn ông một khi không bị kiềm lại, thì nó sẽ bùng phát mạnh mẽ.
Khi Túc Chinh ôm eo cô, cô căng thẳng cả người, song anh lại không có động tác nào khác, chỉ đơn thuần là muốn âu yếm cô vào lòng.
“Ngủ đi nào.” Anh nói.
Yến Thanh Đường không biết đêm nay đã ngủ như thế nào. Chỉ nhớ rằng nửa đêm cô hơi đau bụng, giữa lúc mơ màng cau mày, thì cảm nhận được một bàn tay ấm áp dán lên bụng cô, giúp cô xoa xoa.
Ngày kế tiếp tỉnh dậy, Yến Thanh Đường nhìn thấy người đàn ông đang say giấc bên gối, lòng bỗng thấy an tâm.
Hiếm khi mới thấy Túc Chinh ngủ dậy còn trễ hơn cả cô.
Bàn tay Yến Thanh Đường lẳng lặng mơn trớn đuôi lông mày anh, dường như tắm bồn thật sự thư giản, nên Túc Chinh không hề hay biết.
Cô thoáng nghĩ đến một phép ẩn dụ tuy rằng có hơi không thích hợp, nhưng Túc Chinh hệt như chú mèo có đủ cảm giác an toàn khi ở trong nhà. Mới dám thả lỏng như thế, sự cảnh giác mọi lúc mọi nơi đã đăng xuất.
Vậy là cô rướn người đến sát ngắm nhìn anh, nhìn đôi môi mỏng nhạt màu của anh khẽ mím, không khỏi chống lên trán anh hôn hôn khóe môi anh, vẽ từng đường nét tỉ mỉ khiến người đàn ông vô thức nuốt lấy.
Yến Thanh Đường nói không lại, bỏ xừ luôn ngại ngùng: “Thế thì sao nào, em muốn hôn thì hôn thôi!”
“Chẳng sao cả, chỉ là vui thôi.” Ngữ điệu của Túc Chinh thả lỏng, một tay ôm lấy eo cô, ôm dịch cô lên trên.
Cô hoảng loạn chống tay tìm chỗ đỡ, cuối cùng hai tay đành đặt lên bờ vai anh, nghe anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Muốn em hôn anh nữa.”
“Em…” Yến Thanh Đường đang muốn nói gì đó, bỗng sực nhớ ra một chuyện, đẩy vai anh, “Không hôn, em cần đi vệ sinh gấp.”
“Vậy anh ôm em đi.” Túc Chinh như thể không muốn rời xa cô dù chỉ nửa bước.
Anh mặc áo choàng tắm, không phân bua gì mà ôm ngang cô lên, Yến Thanh Đường mất cân bằng cần phải bắt lấy cái gì đó làm điểm tựa, kéo một cái làm chiếc áo choàng tắm của anh mở ra, da thịt chạm vào nhau, cánh tay đầy cơ bắp làm cô phải mơ màng nghĩ này nghĩ kia vào sáng sớm.
Yến Thanh Đường được anh ôm vào trong phòng vệ sinh, anh đóng cửa ra ngoài để cô một mình bên trong, tim đập nhanh như bay.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, cô cố tình đi vòng qua Túc Chinh, đến bên cửa sổ. Cửa sổ mở một khe hở, gió lạnh ùa vào trong cuốn theo những cơn gió bụi từ bão cát vô hình, ập vào đôi gò má nóng bỏng của cô.
Cô nhớ đến thời tiết nơi này, quan sát tình trạng sắc trời bên ngoài cửa sổ. Thấy bầu trời vẫn một mảnh u ám như trước, Yến Thanh Đường không còn động lực nào muốn đi ra ngoài.
“Buổi chiều ra ngoài cũng được.” Túc Chinh vừa mới rửa mặt xong, an ủi cô, “Buổi sáng chúng ta lên kế hoạch cho chuyện đi là vừa đẹp.”
Chuyến đi ở Hòa Điền này hẳn sẽ rất gấp gáp, vì giữa tháng Năm họ đã phải rời đi rồi.
“Còn bây giờ…” Túc Chinh khoát tay lên vai Yến Thanh Đường, “Đi ăn sáng trước.”
Những lo lắng trong đầu Yến Thanh Đường đều được anh quét đi sạch, cùng anh đi đến nhà hàng đằng trước dùng bữa sáng tự chọn, rồi lại quay về phòng mình.
Không ra ngoài nên cũng xem như là rảnh rỗi, wifi của khách sạn này cũng rất nhanh, cô vừa mở wechat ra đã thấy người bạn thân Thẩm Lê gửi tin nhắn đến, nói rằng cô ấy đã nhận được bưu thiếp mà cô gửi từ ngàn dặm xa xôi, có tổng là hai tấm.
Nhiều ngày không gặp Thẩm Lê, Yến Thanh Đường không khỏi thấy nhớ mong, gửi được mấy dòng tin nhắn thì trực tiếp gọi video bên wechat sang.
Yến Thanh Đường trầm tư một lát, rồi trả lời cô ấy: “Không phải, còn chia chút lòng dạ cho yêu đương nữa.”
Chữ đôi ba chữ xác minh ấy, đủ để khiến trái tim Túc Chinh đang lắng nghe cũng phải rung động. Hóa ra được người yêu chủ đọng công khai với bạn bè thân thiết, là một chuyện khiến trái tim ấm áp đến nhường này.
Còn về phần Thẩm Lê thông minh, thì đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, cười nói: “Ấy chà chà, cậu hạ được anh chàng vệ sĩ kia rồi à?”
“Phải hạ được.” Yến Thanh Đường đắc ý nhìn vào mắt Túc Chinh, “Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi, ở cùng với một người tốt như tớ, anh ấy hạnh phúc còn không kịp ấy chứ.”
Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo ra vẻ quen thuộc của Yến Thanh Đường, Thẩm Lê thật sự rất hâm mộ sự tự tin và phóng khoáng của cô. Trong quan niệm truyền thống, sự khiêm tốn dường như luôn được đặt cao hơn, còn khoe khoang sẽ luôn gắn liền với tự phụ.
Nhưng Yến Thanh Đường lại không cần những thứ đó, cô có gì nói nấy. Thẩm Lê làm bạn thân của Yến Thanh Đường nhiều năm như thế, khi xưa cũng bị chính cá tính đặc biệt này phát ra từ Yến Thanh Đường thu hút.
Tuy rằng Thẩm Lê vẫn cứ cười nói cô không bao giờ biết khiêm tốn là gì, song lại rất đồng ý với những gì mà cô nói.
Ở bên cạnh Yến Thanh Đường, sẽ luôn bị nhiệt huyết và sức sống của cô cuốn hút.
Người yêu đương với một Yến Thanh Đường như thế, ắt hẳn chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
“Cậu ấy không tin, anh tự nói xem.” Yến Thanh Đường quay màn hình vào thẳng Túc Chinh.
“Con đã trao đổi với thợ may qua wechat đó.” Yến Thanh Đường thấy mẹ không muốn nhắc đến, cũng theo bà bỏ qua chủ đề này, “Sao ạ, không hề kém nhà thiết kế chuyên nghiệp của nhà mình chứ?”
“Đúng, rất đẹp.” Phó Tầm Thanh đặt điện thoại lên trên bàn, gấp váy lại bỏ vào trong hộp, “Chờ con về, váy này con mặc lên chắc chắn sẽ còn đẹp nữa.’
Bà không khen người đẹp vì lụa, mà ngược lại, bà khen con gái xinh đẹp của mình làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của bộ váy này.