"OÀNH!"
Ba luồng vũ kỹ kinh hoàng va chạm vào nhau ngay giữa căn phòng. Một vụ nổ năng lượng kinh hoàng lập tức bùng nổ. Cơn bão xoắn ốc của Toàn Phong Chưởng đối đầu trực diện với luồng đao khí mang theo uy thế của bão cát, cùng lúc nghiền nát những dây leo đang gào thét lao tới. Toàn bộ căn phòng rung lắc dữ dội, những món đồ trang trí đắt tiền vỡ tan thành từng mảnh vụn. Thấy vậy, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc phải ngay lập tức tạo nên một kết giới Băng linh lực trong suốt, bao bọc lấy toàn bộ căn phòng, ngăn không cho động tĩnh kinh người này truyền ra bên ngoài.
Toàn Phong Chưởng, một Lục cấp cực phẩm vũ kỹ, lại được gia trì bởi uy lực của Dị Phong, lúc này bộc phát uy lực tuyệt đối. Nó không chỉ chặn đứng, mà còn nghiền nát và đánh tan cả hai luồng vũ kỹ của Tác Lợi và Mục Đầu. Luồng dư ba cuồng bạo quét qua, đánh bay cả hai người ngược về phía sau, đập mạnh vào bức tường được kết giới gia cố.
Nhĩ Lặc vẫn đang duy trì kết giới, sự hứng thú trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, thay thế bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
-" Phong… Phong linh lực?" - Nàng kinh hãi thầm nghĩ:
-" Hắn không chỉ có Lôi lực, mà còn có cả Phong linh lực? Tên này là một tu sĩ song hệ!"
Nàng không thể tin nổi:
-" Không thể nào… nhìn khắp Nam Tinh đại lục rộng lớn này, có được mấy người có khả năng tu luyện hai thuộc tính khác nhau cơ chứ?
Câu trả lời là không nhiều. Hầu hết những tu sĩ chủ tu cùng lúc hai loại thuộc tính, nếu không chết yểu giữa đường, thì trong tương lai đều sẽ trở thành những cường giả đỉnh tiêm trong thiên hạ:
- Nếu để tên này dễ dàng trưởng thành, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ đạt đến một tầm cao không thể lường trước. Tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi đây một cách dễ dàng.
Ở phía đối diện, Tác Lợi và Mục Đầu chật vật chống tay đứng dậy, khí huyết trong người nhộn nhạo. Bàn tay của cả hai đều đang run rẩy sau khi phải đối đầu trực diện với một chưởng vừa rồi của Minh Long. Toàn bộ sự khinh thường trong mắt bọn hắn đã bị quét sạch, chỉ còn lại sự kiêng kỵ và một nỗi sợ hãi đến từ tận đáy lòng. Cả hai không dám manh động nữa, vội vàng truyền âm đến Nhĩ Lặc:
- Đại tiểu thư, tên này thật sự không dễ đối phó! Vũ kỹ của hắn quá mức bá đạo! Mong Đại tiểu thư ra tay, trợ giúp chúng tiểu nhân một tay.
-" Không tồi chút nào!" - Minh Long thầm cảm thán trong lòng, cảm nhận dư âm của cơn bão xoắn ốc vừa rồi. Dù cho Toàn Phong Chưởng, xét về đẳng cấp, là một vũ kỹ thấp hơn Thiên Điểu, nhưng về khả năng tàn phá trên diện rộng và tạo ra hỗn loạn, phải công nhận rằng nó làm tốt hơn hẳn về khoản này.
Ánh mắt hắn đến đây chợt lấp lóe, một ý tưởng táo bạo, điên rồ nảy ra trong đầu, khiến trái tim hắn cũng phải đập nhanh hơn:
-" Nếu đã có thể tìm cách dung hợp Âm và Dương, hai loại sức mạnh đối nghịch, vậy tại sao không thể kết hợp các vũ kỹ lại với nhau nhỉ? Một chiêu mang sức xuyên phá của Thiên Điểu, một chiêu mang sức tàn phá của Toàn Phong Chưởng… nếu có thể kết hợp lại thì sao nhỉ?"
- Hoàn toàn có thể. - Ngọc Nhi liền nói, như đọc được suy nghĩ của hắn. Giọng nàng có một tia hứng thú:
- Nhưng được hay không và thực hiện bằng cách nào, thì phải xem vào khả năng và ngộ tính của bản thân ngươi rồi.
- Ồ, vậy thì ngon! - Minh Long thầm mừng rỡ vì thông tin quý giá này, một cánh cửa mới dường như đã mở ra trước mắt hắn.
- Hừ! Hai tên vô dụng này! - Cát Nhiệt Nhĩ Lặc ở phía đối diện lạnh lùng quở trách hai thuộc hạ của mình, sự thất vọng và khinh bỉ hiện rõ trong mắt:
- Ngay cả một tên Kim Đan sơ kỳ cũng không giải quyết được! Cút ra phía sau cho ta! Mạng chó của hắn, để bổn tiểu thư tự tay lấy!
Nàng đảo mắt về phía Minh Long, sự duyên dáng và hứng thú ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sát ý ngút trời, lạnh lẽo như băng giá:
- Dám hạ nhục bổn tiểu thư, CHẾT!
Trên tay Nhĩ Lặc, một thanh trường kiếm băng tinh xảo được triệu hoán. Thân kiếm trong suốt như pha lê, tỏa ra khí tức của một Địa cấp thượng phẩm binh khí. Miệng nàng bắt đầu niệm khẩu quyết.
" Ong! Ong! Ong!"
Lưỡi kiếm ngân vang lên những tiếng trong trẻo nhưng đầy chết chóc, tỏa ra một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt. Băng linh lực tinh thuần từ nội thể của một cường giả Nguyên Anh sơ kỳ điên cuồng dung nhập vào thanh kiếm, khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột, trên vách tường bắt đầu kết một lớp sương băng mỏng. Nàng không một chút nhân nhượng, chém liên hồi năm nhát về phía Minh Long! Năm luồng kiếm khí hình lưỡi liềm bằng băng, mang theo sức mạnh hủy diệt, gào thét trong không khí, từ năm hướng khác nhau khóa chặt mọi đường lui của hắn.
Tác Lợi đứng ở phía sau quan sát, cũng bị khí tức Nguyên Anh sơ kỳ của nàng làm cho khó thở, phải lùi lại mấy bước. Hắn lại đảo mắt về phía Minh Long, và cảnh tượng hắn thấy khiến hắn không thể tin nổi. Đối mặt với một đòn tấn công hủy diệt như vậy, tên tiểu tử đó vẫn đứng hiên ngang, không hề nao núng, thậm chí trên mặt còn không có một tia sợ hãi:
- Không phải chứ? - Tác Lợi kinh hãi thầm nghĩ:
-" Tên này… định chơi luôn cả với Nguyên Anh kỳ à? Đùa ta chắc!"
Đối mặt với năm luồng kiếm khí hủy diệt, Minh Long không hề có ý khinh địch. Hắn vội vàng kết ấn, miệng niệm khẩu quyết:
- Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết, trọng thiên thứ tư - Vạn Pháp Quy Dương!
Lòng bàn tay hắn hướng thẳng về phía trước, một vầng sáng vàng kim thuần dương từ đó bùng nổ, tạo thành một màn chắn hình bán cầu, vững chắc đón đỡ.
" Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
Năm nhát chém không chút nhân từ, mang theo hàn khí thấu xương, lần lượt chém thẳng vào người Minh Long. Vụ va chạm tạo ra những tiếng nổ kinh thiên, bụi bay mù mịt, che khuất hoàn toàn thân ảnh của hắn.
-" Xong rồi! Là ta đã nghĩ nhiều rồi, Đại tiểu thư là Nguyên Anh kỳ cơ mà. " - Tác Lợi thở phào, trong lòng thầm nghĩ.
- Công tử! !!
Cáp Tát và Đồ Nha ở phía sau cùng hét lên, kinh hãi nhìn thấy Minh Long bị vũ kỹ hủy diệt đó nuốt chửng.
Nhĩ Lặc vội quét thần thức qua màn bụi mù, không cảm nhận được bất cứ sinh cơ nào:
- Xong rồi à?
"RÍTTTT! !! !! !"
Một tiếng rít chói tai, như tiếng hót của ngàn vạn con lôi điểu, đột nhiên vang lên ngay bên tai, khiến nàng xuất hiện một tia lạnh gáy. Một giọng nói như của tử thần vang lên bên tai nàng, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở:
- Đương nhiên là chưa xong rồi.
- Thiên Điểu!
"RÍT! !!"
Thiên Điểu rít vang, mang theo lôi quang hủy diệt, từ một góc độ không thể ngờ tới, nhắm thẳng vào đầu Nhĩ Lặc mà đánh xuống.
Nhưng phản xạ của một Nguyên Anh kỳ cũng không phải dạng vừa. Trước đó, Nhĩ Lặc vẫn luôn cảnh giác, không hề lơ là. Nàng gầm lên:
- Tát Lan Băng Thuẫn!
Ngay trước mặt Nhĩ Lặc, Băng linh lực cấp tốc hình thành nên một lớp khiên băng dày, kiên cố, trên bề mặt còn có những hoa văn huyền ảo. Thiên Điểu va chạm vào đó. Uy lực kinh hoàng của nó khiến Nhĩ Lặc phải liên tục lùi lại, hai chân cày sâu xuống sàn nhà.
" Răng Rắc!"
Băng Thuẫn bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, có dấu hiệu sắp tan vỡ.
Thấy chủ nhân gặp nguy, Tác Lợi và Mục Đầu nhanh chóng hiểu ý. Cả hai gầm lên, lao lên trợ chiến, tấn công Minh Long từ phía sau lưng khi hắn đang dồn toàn lực vào Thiên Điểu. Lưỡi đao trong tay Tác Lợi, được gia trì bởi toàn bộ linh lực, nhắm thẳng vào đầu Minh Long mà chém xuống:
- Chết đi!
- Thật phiền phức.
Minh Long gằn giọng trong đầu. Tay phải của hắn vẫn đang duy trì Thiên Điểu, nhưng tay trái còn lại, Phong lực đã cấp tốc hội tụ. Một quả cầu gió màu xanh lam lại một lần nữa hình thành, rồi được hắn không chút do dự, chưởng thẳng về phía hai tên đang lao tới.
- Lại là chiêu này!
Tác Lợi nghiến răng, nhận ra cơn bão xoắn ốc quen thuộc. Hắn biết mình không thể đối đầu trực tiếp với nó.
Thấy Minh Long phải phân tâm đối phó với hai thuộc hạ, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc chớp lấy thời cơ ngàn vàng. Nàng không còn tung ra những luồng kiếm khí từ xa, mà dồn toàn bộ Băng linh lực vào vũ khí, vung một nhát chém thực thể, nhắm thẳng vào mặt Minh Long. Lưỡi kiếm quét đến đâu, không khí xung quanh dường như bị đông cứng lại đến đó, một luồng hàn khí thấu xương ập đến.
" Keng!"
Ngay lúc đó, một thanh kiếm bằng ánh sáng vàng kim rực rỡ đột nhiên xuất hiện từ hư không, chặn đứng lưỡi kiếm băng của Nhĩ Lặc. "Trọng thiên thứ nhất - Dương Khí Hóa Hình" đã được triển khai.
- Cái gì? - Nhĩ Lặc trừng mắt.
- Hừ! Phải đa tạ ngươi… - Minh Long cười lạnh, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
- …vì đã giúp lão tử nạp đầy Dương lực.
" Oành!"
Lời vừa dứt, Hằng Tinh Lực Trường lấy Minh Long làm trung tâm, bành trướng ra xung quanh.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Một luồng áp lực khủng khiếp, nặng nề đè nén cùng lúc xuống thân thể của Nhĩ Lặc và Tác Lợi, khiến cả hai gần như quỵ xuống cùng một lúc:
- Cái quái gì thế này… aaaaaa! - Bọn hắn gầm lên trong đau đớn.
Mục Đầu, người đang định lao lên, đã nhanh chân lùi lại một bước, tránh được phạm vi ảnh hưởng chính của lực trường. Thấy Nhĩ Lặc và Tác Lợi lâm nguy, ánh mắt hắn lấp lóe lên một tia độc ác. Không một chút chần chừ, hắn không lao đến cứu viện, mà phi thân bay thẳng về vị trí của huynh muội Cáp Tát, muốn bắt cả hai để uy hiếp. Mộc linh lực tụ lại trên đầu năm ngón tay hắn, hình thành nên một vuốt trảo sắc bén, cào thẳng vào lớp phòng ngự bằng Dương lực.
Nhưng ngay khoảnh khắc vuốt trảo của hắn gần va chạm.
"Vút!"
Một Lôi Ấn Tàn Ảnh mờ ảo, vốn đã được Minh Long âm thầm khắc tại vị trí của hai huynh muội từ trước, đột nhiên lóe lên.
Phi Lôi Thần Thuật triển khai!
Thân ảnh Minh Long biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Mục Đầu. Hắn nhếch mép:
- Chơi xấu quá nha.
" Vù! Vù!"
Âm khí lạnh lẽo tuôn trào, bàn tay hắn trở nên trắng bệch, sắc lẻm:
- Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết trọng thiên thứ sáu - Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
" Vút! Oành!"
Song trảo đối đầu. Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Minh Long va chạm trực diện với vuốt trảo bằng Mộc linh lực của Mục Đầu, Âm lực và Mộc linh lực bùng nổ.
Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, mang theo Âm lực thuần túy và tà dị, va chạm trực diện với vuốt trảo Mộc linh lực của Mục Đầu. Nhưng không có một vụ nổ nào xảy ra. Thay vào đó, luồng Âm lực từ nội thể Minh Long như một dòng hắc thủy, không chỉ chặn đứng mà còn thâm nhập, ăn mòn, quấn lấy cánh tay của Mục Đầu.
" Xoẹt!"
Một âm thanh rợn người vang lên. Trong ánh mắt hốt hoảng của Mục Đầu, toàn bộ cánh tay phải của hắn, từ bàn tay cho đến bả vai, bị luồng Âm lực lạnh lẽo xuyên thủng và tàn phá không chút thương tiếc. Da thịt khô quắt lại, kinh mạch vỡ nát, xương cốt cũng bị đóng băng rồi nứt ra.
- Aaaaaa!
Mục Đầu bị hất văng ra đằng sau, cánh tay gần như đã nát bấy, máu tươi phun ra không ngừng. Hắn nằm trên vũng máu của chính mình, thảm thiết kêu la trong đau đớn.
" Hít! !!"
Tác Lợi vừa thoát khỏi áp chế của Hằng Tinh Lực Trường, nhìn thấy cảnh này thì hít một ngụm khí lạnh, toàn thân run lên. Bản thân hắn và Mục Đầu đều là Kim Đan viên mãn, thực lực tương đương, đã từng giao thủ với nhau vài lần, có thể nói là bất phân thắng bại. Vậy mà tên trước mắt này, chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, lại có thể vừa áp chế một Nguyên Anh kỳ, vừa dễ dàng phế đi một Kim Đan viên mãn khác. Hắn có thể bức lui cùng lúc cả hai người bọn hắn và Đại tiểu thư.
- Quá mức quái thai rồi!
Nhĩ Lặc cũng đảo mắt, nhìn Mục Đầu đang lăn lộn trong đau đớn, rồi lại nhìn Minh Long. Ánh mắt nàng lúc này đã thể hiện rõ một sự kiêng kỵ sâu sắc.
-" Vô lý! Thật sự quá vô lý rồi!" - Nàng không thể chấp nhận được sự thật này:
-" Một Kim Đan sơ kỳ, làm sao có thể có được sức mạnh như vậy? Không lẽ… hắn là một Hóa Thần cường giả, cố ý che giấu tu vi để trêu đùa chúng ta?"
Ý nghĩ này vừa lóe lên, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nàng. Nếu thật sự như vậy, thì hôm nay, bọn hắn lành ít dữ nhiều rồi.
-" Khốn kiếp!" - Nhĩ Lặc không kìm được mà chửi thề trong lòng.
- Có chịu xin lỗi người của lão tử chưa? - Minh Long vừa thở hổn hển vừa gằn giọng. Việc liên tục thi triển những vũ kỹ cấp cao, lại phải đối đầu với ba cường giả cùng lúc, đã khiến cơ thể hắn có dấu hiệu bắt đầu rơi vào trạng thái mệt mỏi.
- Xin lỗi con khỉ! Ngươi mau đi chết cho ta!
Cát Nhiệt Nhĩ Lặc quát lớn, không chấp nhận sự thật rằng mình đang bị một Kim Đan sơ kỳ áp đảo. Băng linh lực lại một lần nữa hội tụ quanh thân, chuẩn bị cho một đòn tấn công hủy diệt. Tác Lợi ở bên cạnh cũng liền nảy ra suy nghĩ, chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết để liều mạng một phen.
Minh Long siết chặt nắm tay, khẩu quyết của Thiên Điểu đã niệm rõ trong đầu:
-" Bị vây khốn cùng lúc như vừa rồi thật là không dễ dàng gì, xoay sở rất mệt mỏi. Phải dùng một đòn tất sát, tránh đêm dài lắm mộng. "
Đúng lúc này, một giọng nói đầy uy lực, trầm ổn vang lên từ phía đường hầm, cắt ngang bầu không khí căng như dây đàn:
- Minh Long công tử, xin dừng tay.
Minh Long đảo mắt về phía đường hầm. Một nam tử trung niên cao lớn, khoác áo choàng lông thú, đang chậm rãi bước tới. Tu vi Nguyên Anh viên mãn không hề che đậy, tỏa ra một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy xung quanh. Hắn ta nhìn Minh Long rồi đảo mắt qua Nhĩ Lặc, giọng nói đầy uy nghiêm:
- Còn không mau lùi lại.
Nhĩ Lặc thấy người đến, thái độ hung hăng của nàng có chút khựng lại, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì:
- Phụ… phụ thân…
- LÙI LẠI! - Hắn lớn giọng, một tiếng quát khiến cả Nhĩ Lặc cũng phải run lên.
- Vâng! Hừ! - Nhĩ Lặc tỏ vẻ đầy bất mãn, nhưng vẫn phải thu liễm lại khí tức của mình, lùi về sau.
Lúc này, nam tử trung niên mới bước tới, nở một nụ cười xã giao với Minh Long:
- Minh Long công tử, ta là Tát Lan Cáp Đôn, phụ thân của nha đầu này. Vừa rồi đã có mạo phạm đến công tử, mong công tử đại lượng bỏ qua cho. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
- Hiểu lầm? - Minh Long cười lạnh, chỉ tay về phía Nhĩ Lặc:
- Ả ta ra tay tàn độc với một đứa trẻ phàm nhân. Đã vậy… ta đến đây để tham gia đấu trường, chiến thắng và giành được linh thạch theo đúng luật lệ các ngươi đặt ra. Vậy mà các ngươi còn lên kế hoạch muốn chặn đường giết ta để đoạt lại linh thạch. Ông nói xem, đây là hiểu lầm cái gì?
- Ấy, Minh Long công tử, việc này cần phải xem xét lại thật cẩn thận. - Cáp Đôn vội xua xua tay, cố gắng hòa giải:
- Có thể thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Minh Long nhếch miệng, giọng điệu đầy khinh thường:
- Hừ! Nếu không phải ta có chút bản lĩnh, thì sớm đã bị các ngươi giết chết rồi. Lúc đó, làm gì còn có chuyện đứng ở đây để tranh cãi vấn đề này nữa.