Dòng Máu Của Rồng (Lạc Hồng Thần Chủ)

Chương 102: THANH TOÁN MỘT THỂ



Cát Nhiệt Nhĩ Lặc nở một nụ cười duyên dáng, tỏ vẻ hài lòng trước sự thay đổi trong cách xưng hô của Minh Long:

- Như vậy mới đúng chứ. Công tử cứ gọi một tiếng bà chủ, ta lại thấy mình già đi nhiều đó.

​Nàng ta nói tiếp, giọng nói mang theo một sự cám dỗ không thể chối từ, một lời hứa hẹn về một tương lai xán lạn:

- Minh Long công tử, xin hãy suy nghĩ lại về đề xuất của chúng tôi. Khả năng chiến đấu của công tử đã khiến Nhĩ Lặc ta vô cùng ấn tượng. Nếu ngài đồng ý trở thành đấu sĩ độc quyền của Tát Lan gia, con đường tiền tài và địa vị của công tử tại A Tốc Thành này trong tương lai chắc chắn sẽ được đảm bảo.

​Minh Long chỉ cười nhẹ rồi đáp, giọng điệu vô cùng khiêm tốn:

- Chỉ là chút tiểu thủ đoạn thôi, không dám lọt vào mắt xanh của tiểu thư. - Hắn dừng lại, rồi nụ cười trên môi cũng thu liễm, giọng nói trở nên vô cùng kiên định:

- Với lại… không cần phải suy nghĩ nữa đâu. Ta từ đầu vốn không có ý định trở thành một đấu sĩ tại đây.

​Minh Long chốt một câu, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhĩ Lặc, sắc bén và thấu suốt:

- Mà cái việc" đảm bảo" mà tiểu thư vừa nói đến, suy cho cùng cũng chỉ là đảm bảo về tiền bạc mà thôi, chứ không thể đảm bảo được mạng sống. Chẳng phải như các đấu sĩ vừa tử trận kia, trước khi lên sàn đấu, cũng được tiểu thư dùng những lời hứa hẹn như vậy để thuyết phục hay sao?

​Hắn nhìn nàng, câu hỏi cuối cùng như một nhát búa tạ, đập tan mọi lời hoa mỹ:

​- Mạng sống không được đảm bảo, thì tiền tài danh vọng có ích gì chứ?

​Cát Nhiệt Nhĩ Lặc nghe đến đây thì nụ cười duyên dáng trên môi nàng cứng lại. Lần đầu tiên, nàng không biết phải đối đáp lại như thế nào trước một lý lẽ trần trụi và thực tế đến vậy.

​Minh Long thấy vậy, cũng không muốn làm khó Nhĩ Lặc thêm. Hắn chắp tay, giọng điệu đã trở lại vẻ khách sáo:

- Hảo ý của tiểu thư, tại hạ xin ghi nhận. Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn lấy tiền thưởng của mình thôi.

Cát Nhiệt Nhĩ Lặc thở dài một hơi, một cái thở dài mang theo sự tiếc nuối thật sự:

- Vậy thì thật đáng tiếc rồi. Ta đành phải chấp nhận rằng Đấu Trường Tát Lan không có duyên với một vị công tử tài năng như vậy.

​Nói rồi, nàng ta đảo nhẹ ánh mắt đến Tác Lợi, rồi gật đầu một cách kín đáo, một tín hiệu không lời nhưng đầy mệnh lệnh.

​Tác Lợi thấy vậy liền hiểu ý. Hắn chắp tay cúi đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng để đi xử lý công việc.

​Nhĩ Lặc lại đưa tay, hướng về phía chiếc ghế đối diện, nụ cười đã trở lại vẻ xã giao, chuyên nghiệp:

- Mời công tử ngồi đợi một chút.

​Một lát sau, Tác Lợi và Mục Đầu cùng nhau trở lại. Lần này, trên tay Tác Lợi là một chiếc nhẫn trữ vật được chế tác tinh xảo bằng hắc ngọc, trông vô cùng quý giá. Hắn tiến đến, cung kính đưa chiếc nhẫn cho Nhĩ Lặc:

​- Thưa tiểu thư, tổng số linh thạch mà Minh Long công tử đạt được sau khi chiến thắng hai trận đấu, cộng với toàn bộ số tiền cược thắng của hai vị bằng hữu của công tử, đều nằm trong này. - Giọng hắn có chút khô khốc khi nói ra con số cuối cùng:

- Tất cả đều đã được quy đổi thành linh thạch thượng phẩm, tổng cộng là 8 vạn viên.

​Nghe thấy con số này, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng ánh mắt của Nhĩ Lặc vẫn hơi khựng lại trong giây lát. Nụ cười trên môi nàng cứng lại một phần nghìn giây. Nàng thầm kinh hô trong lòng:

-" 8 vạn linh thạch thượng phẩm? Tổng gia tài tích trữ lưu động của Đấu Trường Tát Lan cũng chỉ có khoảng 20 vạn linh thạch thượng phẩm. Chỉ trong một ngày, một mình hắn đã ăn trọn 8 vạn rồi! Tổn thất lần này… quá lớn. "

​Ấy vậy mà, chỉ một giây sau, Nhĩ Lặc đã hoàn toàn lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ trên môi, không để lộ ra bất cứ sự tiếc nuối hay không vui nào. Nàng đón lấy chiếc nhẫn trữ vật rồi tao nhã trao cho Minh Long, cử chỉ vẫn vô cùng tự nhiên:

​- Minh Long công tử, đây là tất cả số tiền mà công tử đã đạt được. Xin mời công tử kiểm kê lại cho chắc chắn.

​Minh Long gật đầu, thản nhiên đón lấy chiếc nhẫn:

- Chà… cái này thì không cần đâu. - Hắn cất chiếc nhẫn đi một cách tự nhiên, trong giọng nói mang theo một sự tin tưởng::

- Tại hạ tin tưởng Đấu Trường Tát Lan trước giờ làm ăn luôn uy tín sòng phẳng mà.

- Ha ha. .. - Nhĩ Lặc cười đáp, tiếng cười rạng rỡ, trong trẻo, không hề có chút gượng gạo, như thể nàng thật sự vui mừng vì đã làm ăn sòng phẳng:

- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Tát Lan gia chúng ta trước giờ luôn làm ăn uy tín mà.

​Nói rồi, trong khi miệng vẫn đang nở nụ cười, ánh mắt của Nhĩ Lặc trở nên lạnh lẽo. Nàng liền truyền âm một cách kín đáo đến Tác Lợi và Mục Đầu, những kẻ vẫn đang đứng cung kính bên cạnh:

- Hai ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?

​Mục Đầu và Tác Lợi, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cung kính, nhưng đã sớm truyền âm đáp lại, giọng điệu đầy sát khí:

- Chúng tiểu nhân đã rõ. Chờ hắn đi khỏi địa bàn của Tát Lan gia, 8 vạn linh thạch thượng phẩm này sẽ được lấy về. Người của chúng ta đã được bố trí sẵn sàng ở các ngả đường rồi, thưa tiểu thư. Hắn không thể thoát được đâu.

​Ngay lúc này, khi âm mưu đang được sắp đặt trong im lặng, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên bên trong đầu Minh Long, một âm thanh mà hắn đã mong chờ từ lâu.

​[Đinh! Hệ Thống thông báo.

- Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành nhiệm vụ: Khẳng Định Bản Thân.

- Nhận được: + Một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

+ Một lần triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên.

*Ký Chủ có muốn lập tức triệu hoán không? ]

​Minh Long nghe thấy thông báo, niềm vui sướng không thể che giấu hiện rõ trên mặt. Khóe miệng hắn không kìm được mà nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ. Hắn đứng dậy, chắp tay, tỏ ý muốn rời đi:

​- À… nếu không còn việc gì nữa thì tại hạ xin phép được cáo từ.

​Nhĩ Lặc cũng đứng dậy, chắp tay lại, định nói lời tiễn khách:

- Vậy xin cáo t…. .. Hửm?

​Lời nói của Nhĩ Lặc đột ngột dừng lại. Ánh mắt của nàng, vốn đang nhìn Minh Long với vẻ xã giao, đột nhiên dồn sự chú ý tới Đồ Nha, tiểu nha đầu vẫn đang khép nép, sợ sệt đứng sau lưng hắn, chỉ dám ló nửa cái đầu ra nhìn.

​Nụ cười trên mặt Nhĩ Lặc tắt ngấm, thay vào đó là một sự kinh ngạc xen lẫn vẻ tàn nhẫn và khó tin. Giọng nói của nàng trở nên lạnh lẽo:

​- Là ngươi?

Đồ Nha nghe thấy giọng nói đó, cả người run lên bần bật như chim sẻ gặp diều hâu. Ký ức về sự tàn nhẫn của nữ nhân này ùa về, khiến tiểu nha đầu càng trở nên sợ sệt. Nàng hai tay nắm chặt lấy vạt áo sau của Minh Long, cả người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

​Minh Long cảm nhận được sự sợ hãi của tiểu nha đầu, hắn nhíu mày, quay lại nhìn Nhĩ Lặc, giọng điệu có chút không vui:

- Có vấn đề gì à?

​Cáp Tát đứng sau, thấy cảnh này, sự căm phẫn không thể kìm nén. Hắn ghé sát vào, nói nhỏ vào tai Minh Long, giọng nói đầy uất hận và run rẩy vì tức giận:

- Công tử, ả ta… chính là người đã ra tay tàn độc với Đồ Nha.

​- Ồ! - Minh Long đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lẽo:

- Ra là vậy.

​- Minh Long công tử, sao một người như công tử lại có thể để đám tiện nô này trở thành bằng hữu của mình vậy?

Cát Nhiệt Nhĩ Lặc chỉ tay về phía Đồ Nha đang run rẩy sau lưng Minh Long, giọng điệu đầy khinh bỉ và miệt thị, như thể việc đứng chung một phòng với hai huynh muội này cũng đã là một sự sỉ nhục đối với thân phận cao quý của nàng.

​Nụ cười xã giao trên môi Minh Long lập tức biến mất. Giọng điệu của hắn liền thay đổi, trở nên lạnh như băng, không còn chút khách khí nào:

- Ta làm bằng hữu với ai, đó là việc của ta, không cần tiểu thư phải bận tâm. Với lại… - Hắn nhếch mép, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào nàng:

- …một loại nữ nhân dám ra tay tàn độc với một đứa trẻ như ngươi, mà cũng có tư cách để đánh giá người khác à?

​Minh Long không chờ Nhĩ Lặc trả lời, quay người lại, dịu dàng nhìn Đồ Nha. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn lập tức biến mất, giọng nói trở nên vô cùng trấn an:

- Đừng sợ. Có phải người này đã ức hiếp muội không? Cứ nói thật với ta.

​Đồ Nha lúc này, có Minh Long ở bên cạnh che chở, dường như đã có thêm dũng khí. Nàng liền gật đầu một cách chắc nịch, ngón tay nhỏ bé chỉ thẳng về phía Nhĩ Lặc, giọng nói trong trẻo nhưng đầy sự uất ức:

- Chính là ả ta! Ả ta rất xấu xa!

​Nghe một đứa ăn mày dám gọi mình như vậy, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc lập tức trợn mắt lên, sự kiêu ngạo của một đại tiểu thư bị chà đạp một cách không thương tiếc.

- Con tiện nô này! Còn dám hỗn láo nói vậy về bổn tiểu thư à? !

​- Đây là người của ta. - Ánh mắt Minh Long trở nên giận dữ, một luồng khí tức lạnh lẽo từ trên người hắn tỏa ra:

- Ngươi xúc phạm người của ta, đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Con tiện nhân này!

​- Minh Long công tử, lời này của ngài có phần hơi quá rồi! - Tác Lợi thấy chủ nhân bị sỉ nhục, không thể đứng yên được nữa. Hắn liền tiến lên một bước, khí thế Kim Đan viên mãn trên người tỏa ra, muốn dùng uy áp để dọa nạt Minh Long.

​- Ngươi… ngươi vừa nói cái gì? - Cáp Nhiệt Nhĩ Lặc lúc này cũng hoàn toàn thay đổi thái độ. Vẻ duyên dáng, cao quý ban nãy đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự tức giận tột độ.

​- Điếc à? - Minh Long cười lạnh, sự kinh bỉ trong ánh mắt không hề che giấu:

- Thôi được, để ta nhắc lại cho ngươi nghe cho rõ vậy.

​Hắn hắng giọng, rồi gằn từng chữ, giọng nói vang vọng khắp căn phòng, không một chút kiêng dè:

​- Lão tử nói, ngươi là con tiện nhân. Mau xin lỗi người của ta đi.

- Bổn tiểu thư là Tát Lan Cát Nhiệt Nhĩ Lặc - Đại tiểu thư của Tát Lan gia! Ngươi là cái thứ khốn kiếp gì, một tên vô danh tiểu tốt không rõ lai lịch, dám lên mặt với bổn tiểu thư như vậy?

Nhĩ Lặc lúc này cũng đã bừng bừng lửa giận, không còn giữ được vẻ cao quý thường ngày, giọng nói the thé, đầy sự phẫn nộ.

​Minh Long gằn giọng, ánh mắt không một chút sợ hãi, đối diện thẳng với khí tức của nàng:

- Thế tóm lại, là có xin lỗi hay không?

​Tiểu nha đầu Đồ Nha thấy tình thế căng thẳng hơn bao giờ hết, ba luồng khí tức mạnh mẽ đang chĩa thẳng vào Minh Long, khiến nàng sợ hãi đến mức sắp khóc. Nàng liền kéo kéo tay áo hắn, giọng nói run rẩy:

- Công tử, thôi bỏ đi. Muội… muội không sao rồi mà.

​- Hết điếc rồi lại đến câm à? - Minh Long phớt lờ lời nói của tiểu nha đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Nhĩ Lặc, không hề dịch chuyển:

- Lão tử vừa hỏi, mồm ngươi đâu? - Hắn lớn giọng, rồi quay sang, nhẹ nhàng ra hiệu cho Đồ Nha và Cáp Tát lùi hẳn ra phía sau, tránh xa khỏi vòng chiến sắp nổ ra.

​- Được… tốt… TỐT LẮM! - Nhĩ Lặc cười lạnh, sự tức giận trong mắt đã biến thành sát ý không thể che giấu:

- Vốn định để ngươi sống lâu thêm một chút. Giờ lại muốn tự mình tìm cái chết.

​" Oành!"

​Khí tức Nguyên Anh sơ kỳ từ trên người Nhĩ Lặc triệt để bùng nổ! Một luồng áp lực kinh hoàng như một cơn sóng thần vô hình, ập về phía Minh Long. Cùng lúc đó, Mục Đầu và Tác Lợi ở hai bên cũng không còn đứng yên, đồng loạt bạo phát khí tức Kim Đan viên mãn của mình, tạo thành thế gọng kìm, từ ba hướng dồn ép về phía hắn. Ba luồng sức mạnh hợp lại, muốn nghiền nát hắn ngay tại chỗ.

​- Ồ! Ra là còn lên cả kế hoạch chặn giết lão tử cơ à? Hừ! Tưởng thế nào. Chỉ là một lũ rẻ rách. - Minh Long lớn giọng:

- Thanh toán một thể luôn đi. - Minh Long trong mắt không có sự sợ hãi, chỉ có chiến ý ngút trời.

​" Vù! Vù! Vù!"

​Dương lực từ bên trong nội thể, vốn đã hồi phục được phần nào sau trận chiến ở đấu trường, nhanh chóng được phóng xuất ra, tạo thành một lớp màn chắn ánh sáng màu vàng kim, vững chắc bảo vệ cho Cáp Tát và Đồ Nha đang run rẩy ở phía sau.

Áp lực kinh hoàng từ ba tu sĩ Kim Đan kỳ và một Nguyên Anh kỳ đồng loạt bạo phát. Không khí trong căn phòng sang trọng lập tức trở nên đặc quánh như keo, những chiếc bàn ghế bằng gỗ quý bắt đầu rung lên rồi nứt toác. Những tên hộ vệ Luyện Khí kỳ đứng bên lúc này cảm thấy như bị một ngọn núi vô hình nghiền ép, khó thở đến mức mặt mày tái mét. Tên nào tên nấy cũng liền hoảng sợ, thi nhau bỏ chạy ra xa, không dám bén mảng đến gần.

​- CHẾT!

​Tác Lợi và Mục Đầu cùng lúc lao lên. Vừa rồi cả hai đều đã được chứng kiến sức mạnh phi lý của Minh Long, mặc cho đối thủ chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng trong lòng bọn hắn cũng không hề có một chút nào dám khinh suất.

​Hai tay Mục Đầu đưa lên, kết một ấn pháp phức tạp. Miệng hắn niệm khẩu quyết, Mộc linh lực xanh biếc từ trong cơ thể cuồn cuộn tụ lại trong lòng bàn tay, tỏa ra sinh cơ nhưng cũng ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

​Phía bên cạnh, Thổ linh lực trong nội thể Tác Lợi cũng cuồn cuộn bành trướng. Trên tay hắn lúc này đã xuất hiện một thanh đao sắc bén, lưỡi đao được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng đất nặng nề. Hắn gầm lên, trảm thẳng về phía Minh Long, một luồng đao khí mang theo uy thế của một cơn bão cát sa mạc.

​- Hoàng cấp cực phẩm vũ kỹ - Sa Bạo Trảm!

​Cùng lúc đó, Mục Đầu cũng chưởng mạnh về phía Minh Long. Từ trong chưởng ấn của hắn, vô số những dây leo bằng gỗ khổng lồ, to như trăn lớn, quấn lấy nhau, gào thét ập tới như một con mãng xà gỗ muốn nuốt chửng con mồi.

​- Hoàng cấp cực phẩm vũ kỹ - Mộc Đằng Chưởng!

​Kình phong thét gào. Một đao, một chưởng, một mang theo uy thế của bão cát, một mang theo sự trói buộc của rừng già. Hai vũ kỹ toàn lực được thi triển từ hai hướng khác nhau, bịt kín mọi đường lui, tạo thành một thế gọng kìm hoàn hảo, vây khốn Minh Long.

​Thấy vậy, hắn trầm giọng:

- Để Tiểu Lang nghỉ ngơi chút vậy, ngươi cũng mệt rồi.

​Ngay tức khắc, Minh Long liền mở đôi mắt đang nhắm hờ. Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển, Thấu Thị triển khai!

​" Vù! Vù! Vù!"

Một luồng ánh sáng trắng thuần khiết từ trên người Minh Long tỏa ra, hóa thành một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng quấn quanh cổ hắn. Phong linh lực trong không khí cấp tốc hội tụ vào lòng bàn tay phải của hắn. Luồng năng lượng đó bị một sức mạnh vô hình nén lại, xoay tròn điên cuồng, hình thành nên một quả cầu màu xanh lam đang gào thét, không khí xung quanh nó cũng bị bóp méo.

​Đối mặt với hai đòn tấn công hủy diệt đang ập tới, hắn không chút do dự gầm lên, đưa tay chưởng mạnh về phía trước.

​- TOÀN PHONG CHƯỞNG!