Dòng Máu Của Rồng (Lạc Hồng Thần Chủ)

Chương 99: SUY TÍNH PHẢN BỘI



- Tuyệt… tuyệt vời!

​Sau vài giây chết lặng, giọng nói đầy phấn khích của Mục Đầu lại vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng. Hắn run lên vì kích động, cố gắng khuấy động bầu không khí:

- Quý vị khán giả! Quý vị vừa rồi có thấy gì không?

- Minh Long lại một lần nữa chứng minh thực lực kinh hoàng của mình! Chỉ một đòn, một đòn duy nhất diệt sát đấu sĩ Kim Đan hậu kỳ Xuất Luôn!

​Cả khán đài, sau khi hoàn hồn, lập tức rì rầm không ngớt, những tiếng bàn tán, kinh hãi, phân tích, không thể tin nổi vang lên khắp nơi, tạo thành một âm thanh hỗn loạn còn lớn hơn cả lúc hò hét.

​Tám tên đấu sĩ còn lại, đứng sững sờ trên sàn đấu, thấy cảnh tượng đồng đội của mình bị giết một cách tàn nhẫn và chớp nhoáng như vậy, không còn một chút coi thường nào trong mắt. Thay vào đó, từng ánh mắt của bọn hắn dần trở nên vô cùng nghiêm trọng và kiêng dè:

- Cái. .. cái gì vừa diễn ra vậy?

- Sức mạnh gì thế này?

​- Cùng lên! - Một tên trong đó gằn giọng, ánh mắt không rời khỏi Minh Long.

​Tất cả những tên còn lại đồng loạt gật đầu. Bọn hắn không cần phải trao đổi thêm, một ánh mắt là đủ để hiểu ý nhau. Sự khinh thường ban đầu đã biến mất, giờ đây trong đầu bọn hắn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.

-" Không thể khinh thường tên này, phải vây công hắn, dùng ưu thế số lượng để nghiền nát hắn!"

​Cả tám tên đều đã được chứng kiến sức mạnh phi lý của Minh Long. Tốc độ quỷ dị, đòn tấn công hủy diệt. Hoàn toàn không phải khả năng của một Kim Đan sơ kỳ có thể làm ra.

Xuất Luôn trong chín người bọn hắn, có thể nói là người có sức bộc phát mạnh nhất, nếu chỉ xét về sức mạnh thì hắn chỉ xếp sau A Khắc Đồ mà thôi.

​Vậy mà, tên Kim Đan sơ kỳ này, chỉ bằng một đòn, đã tiễn Xuất Luôn về chầu trời một cách không thể dễ dàng hơn. Nếu còn ngu ngốc, kiêu ngạo mà lên đơn lẻ, kết cục của bọn hắn chắc chắn cũng sẽ không khác gì.

Tám tên đấu sĩ nhìn nhau. Bọn hắn biết, đã vào trong đấu trường này, lại là một trận sinh tử chiến, thì căn bản cũng không còn đường lui nữa. Hoặc là bọn hắn giết chết tên này, hoặc là bọn hắn sẽ có kết cục như A Khắc Đồ và Xuất Luôn. Bàn tay cầm binh khí của bọn hắn bất giác siết chặt lại, gân xanh nổi lên.

​Một tên trong đó gầm lên, tiếng gầm chứa đầy sự quyết tâm và liều mạng:

​- LÊN!

​" Oành!"

​Ngay lập tức, tám luồng khí tức Kim Đan hậu kỳ không còn chút giữ lại nào, triệt để bùng nổ! Tám cột sáng với những màu sắc khác nhau, đại diện cho linh lực của tám người, đồng loạt phóng thẳng lên trời, khiến cả đấu trường rung chuyển. Sàn đấu dưới chân bọn hắn nứt ra như mạng nhện. Một luồng áp lực hỗn loạn và kinh hoàng như một cơn bão tố quét ra tứ phía, khiến những khán giả ở hàng đầu cũng phải khó thở, vội vàng lùi lại.

​Bọn hắn không lao lên một cách hỗn loạn, mà lập tức tản ra, di chuyển với tốc độ cao, chiếm giữ những vị trí khác nhau, tạo thành một vòng vây hoàn hảo. Từ nhiều phía, những đòn tấn công đầy sát khí được tung ra cùng lúc, không để cho Minh Long có một chút thời gian nào kịp xoay sở.

​Nhưng đối mặt với cảnh tượng đó, Minh Long lại không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn đứng giữa tâm bão, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy hứng thú.

​Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển, con ngươi đỏ rực với hắc phẩy quỷ dị lại một lần nữa hiện ra.

​- Được lắm!

. ..

Phía Nam A Tốc Thành, tách biệt khỏi những con phố ồn ào và kiến trúc đá gỗ hoang dã, xuất hiện một tòa biệt phủ khổng lồ, lộng lẫy tọa trấn trên cả một ngọn đồi nhỏ. Tường vây được xây bằng bạch ngọc, cổng chính được làm từ gỗ lim nguyên khối, trên đó treo một tấm bảng lớn mạ vàng, khắc ba chữ" Tát Lan Phủ" đầy khí thế. Bên trong, đình đài lầu các san sát, hoa viên cây cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, tiếng suối chảy róc rách, khung cảnh xa hoa và thanh tao này hoàn toàn khác biệt với phần còn lại của A Tốc Thành.

​Đây chính là Tát Lan Phủ, nơi ở của gia chủ Tát Lan gia, không ai khác chính là Tát Lan Cáp Đôn, Binh Bộ Thượng Thư đương triều của A Tốc Cát Bộ, cũng là một tu sĩ Nguyên Anh viên mãn.

​Bên trong sảnh tiếp khách chính, Tát Lan Cáp Đôn đang ngồi trên ghế chủ vị. Đối diện hắn, là nhiếp chính vương Bột Nhi Chỉ Căn. Cả hai đều đang thong thả ngồi thưởng trà, không khí có vẻ vô cùng hòa hợp.

Tát Lan Cáp Đôn cẩn thận nâng ấm trà bằng ngọc thạch, cung kính nghiêng mình rót một ly trà nóng hổi, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ cho Bột Nhi Chỉ Căn. Mọi hành động của hắn đều vô cùng cẩn trọng, thể hiện sự tôn trọng đối với người đang ngồi đối diện.

Hắn hạ giọng, hỏi một cách đầy lo lắng, phá vỡ bầu không khí im lặng:

​- Vương gia, tình hình đã đến nước này, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Việc này… có nên lập tức bẩm báo lên Đại Hãn không?

​Chỉ Căn điềm đạm nhấp một ngụm trà, dường như không hề bị sự căng thẳng của Cáp Đôn ảnh hưởng. Hắn thong thả thưởng thức hương vị của trà, rồi mới từ từ đặt chén trà xuống:

​- Việc này hệ trọng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Đại Hãn thôi, không thể giấu được. - Hắn nói, ánh mắt trở nên sâu thẳm:

- Lam Ba Quốc đã chủ động gây ra thanh thế lớn đến vậy, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị và không còn kiêng dè gì nữa. Hiện giờ, ngoài nội trong hoàng thất Lam Ba ra, chỉ có chúng ta là biết được bí mật động trời này, Lam Ba Quốc đã chính thức có được vị Luyện Hư kỳ cường giả thứ hai.

​Tát Lan Cáp Đôn nghe vậy, giọng điệu không giấu được một tia run rẩy. Hắn hiểu rõ sự chênh lệch về sức mạnh mà hai vị Luyện Hư kỳ có thể tạo ra là lớn đến mức nào:

- Hai vị Luyện Hư kỳ… Kỳ này, Thủy Vân Quốc khó mà chống đỡ nổi rồi.

​Cáp Đôn nói ra suy nghĩ của mình:

- Theo mạt tướng nghĩ, có lẽ… chúng ta nên chấp thuận những điều kiện mà Hoàng Đế Lam Ba Quốc đã đưa ra, trở thành chư hầu của họ. Như vậy mới có thể bảo toàn được tính mạng cho binh sĩ và bá tánh của A Tốc Cát Bộ chúng ta.

​- Chư hầu? - Chỉ Căn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cáp Đôn, mang theo một sự chế nhạo sâu sắc:

- Ngươi nghĩ làm chư hầu cho Lam Ba Quốc thì tốt hơn làm chư hầu cho Thủy Vân Quốc sao? Vẫn vậy cả thôi.

​Hắn nói tiếp, lời nói đầy vẻ cay đắng và thực tế:

- Nếu chiến tranh thật sự xảy ra, dù chúng ta có đứng về phe nào, ngươi nghĩ chúng ta có thể tránh được việc phải cử quân lính của mình ra làm cảm tử quân ở tuyến đầu hay sao?

Tát Lan Cáp Đôn tiếp lời, giọng nói của hắn trở nên vô cùng nặng nề, phân tích tình thế tiến thoái lưỡng nan của bọn hắn:

- Suy cho cùng, vẫn là do thực lực của A Tốc Cát Bộ chúng ta hiện tại quá yếu. Một vị Luyện Hư cường giả, chỉ cần một lần ra tay, cũng đã có thể đem toàn bộ các gia tộc của chúng ta diệt tận gốc rồi.

​Hắn nói tiếp, vẻ mặt đầy lo lắng:

- Nếu như chúng ta bây giờ chủ động phản bội Thủy Vân Quốc, e rằng còn chưa kịp nhận được sự che chở của Lam Ba, thì Hoàng Đế Hoàng Luật đã phẫn nộ, trực tiếp ra tay. Đến lúc đó, toàn tộc chúng ta đã bị diệt sạch trước khi Lam Ba Quốc có thể kịp ứng cứu rồi.

​Bột Nhi Chỉ Căn nghe vậy, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lẽo. Hắn im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc những lời nói của Cáp Đôn:

- Ngươi nói không sai. Nhưng quyền lựa chọn đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa rồi.

​Hắn lạnh lùng nói, giọng điệu đầy quyết đoán, không cho phép có bất kỳ sự phản đối nào:

- Nghiêng về Lam Ba Quốc. Chắc chắn phải vậy, không còn lựa chọn nào khác. Việc này, phải bàn bạc kỹ lưỡng với vị Đại công chúa kia của Lam Ba Quốc, tìm kiếm một sự đảm bảo cho chúng ta.

​Chỉ Căn đảo mắt, tâm trí đã nhanh chóng chuyển sang hành động. Hắn không muốn lãng phí thêm thời gian:

- Đoàn người của Lam Ba Quốc đến đâu rồi?

​Cáp Đôn lập tức đáp, cho thấy hắn cũng đã sớm cho người theo dõi:

- Bẩm vương gia, theo như thám tử báo về, có lẽ giờ này bọn họ đã sắp đến A Tốc Thành rồi. Chúng ta nên chủ động ra nghênh đón.

​Chỉ Căn gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng cáo già. Hắn dặn dò:

- Phải làm trong thầm lặng. Tuyệt đối không được để tai mắt của Thủy Vân Quốc ở đây đánh hơi được. Bằng không, kế hoạch chưa thành mà chúng ta đã gặp đại họa. Sẽ rất phiền phức.

​Cáp Đôn gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi lại như nhớ ra điều gì, hắn nói thêm:

- Mà cũng lạ, vương gia. Nghe nói hoàng thất Thủy Vân Quốc, trong kỳ Đấu Giá Hội quan trọng lần này, lại không cử bất kỳ một người nào sang tham dự cả.

Chỉ Căn nói, giọng điệu có chút trầm tư:

- Đúng là như vậy, một động thái rất kỳ lạ. Cái này ta cũng chẳng biết tại sao. Hắn ngừng lại, ánh mắt chợt lấp lóe lên một tia sáng kỳ lạ khi xâu chuỗi hai sự kiện dường như không liên quan lại với nhau:

- Không có người của hoàng thất tham dự, nhưng ngược lại, lại có một tên đệ tử Hằng Thiên Tông không rõ lai lịch đột ngột xuất hiện tại đây.

​- Đệ tử Hằng Thiên Tông? - Cáp Đôn nhíu mày:

- Hằng Thiên Tông làm gì ở đây?

​Chỉ Căn lắc đầu, giọng nói có chút trầm xuống, mang theo vẻ bực bội và mất mặt khi phải thừa nhận thất bại của con trai mình:

- Không biết. Nhưng vừa hôm trước, hắn còn ra tay đả thương cả nghịch tử Tất Đạt của ta. Hắn chỉ là một Kim Đan sơ kỳ.

​- Kim Đan sơ kỳ? - Tát Lan Cáp Đôn kinh ngạc thốt lên, gần như không tin vào tai mình. Với tư cách là một cường giả Nguyên Anh viên mãn, hắn hiểu rõ hơn ai hết sự chênh lệch trời vực giữa hai cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh là lớn đến mức nào:

- Nhưng… Đại công tử của ngài chẳng phải đã là Nguyên Anh sơ kỳ hay sao? Làm sao có thể có chuyện vô lý như vậy được?

Hắn bật ra một tiếng cười gượng gạo, cho rằng đây chỉ là một lời nói đùa để thử mình:

- Vương gia, người đừng đùa như vậy, ha ha…

​Tiếng cười của Cáp Đôn tắt ngấm khi hắn bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Chỉ Căn:

​- Nhìn ta có giống như đang rảnh rỗi mà đùa cợt với ngươi không? - Chỉ Căn nói, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng:

- Hơn nữa, theo như cách xưng hô của hắn trước đó dành cho lão già Hằng Dương, có vẻ như tên này chính là đệ tử chân truyền của Hằng Dương Tông Chủ.

​Sắc mặt Tát Lan Cáp Đôn lập tức trắng bệch. Hắn lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ hoảng loạn khi ráp nối tất cả các thông tin lại với nhau:

​- Đệ… đệ tử chân truyền của Hằng Dương?

​- Một Kim Đan sơ kỳ… lại có thể đả thương một Nguyên Anh sơ kỳ?

​Hắn hít một ngụm khí lạnh, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:

​-" Tên này… rốt cuộc là thứ quái thai gì?"

Chỉ Căn đang định tiếp lời, thì bỗng từ bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập và hoảng hốt vang lên, phá vỡ không khí ngưng trọng và yên tĩnh trong sảnh khách. Một tên người hầu hớt hải chạy vào, mặt mày tái mét:

​- Tướng quân! Tướng quân! Có chuyện rồi…

​Cáp Đôn nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu khi cuộc trò chuyện bị một tên hạ nhân cắt ngang. Hắn lạnh lùng đảo mắt về phía tên người hầu, luồng khí tức bất mãn tỏa ra.

​Tên hạ nhân chạy đến giữa sảnh, thấy cả Nhiếp chính vương cũng đang ở đây thì giật bắn mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất, trán đập mạnh xuống sàn:

- Tiểu… tiểu nhân tham kiến Vương gia, tham kiến Tướng quân!

​Cáp Đôn liền cất giọng trách móc, âm thanh đầy uy áp:

- Có chuyện gì mà hớt hải như vậy? Không thấy Vương gia đang ngồi đây sao? Thật là không biết trên dưới, không biết phép tắc.

​- Tiểu nhân biết lỗi… mong Vương gia, Tướng quân tha tội… - Tên hạ nhân run rẩy đáp, mồ hôi lạnh túa ra như tắm:

- Chỉ là… chỉ là… - Hắn từ từ ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy hoảng hốt và khó tin:

- Có chuyện lớn xảy ra rồi, thưa Tướng quân.

​Cáp Đôn đặt ly trà xuống bàn một cách nặng nề, chép miệng một cái, tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn:

- Có chuyện gì, nói mau.

​Tên hạ nhân liền đáp, giọng nói vẫn còn run:

- Dạ, có chuyện xảy ra ở Đấu Trường Tát Lan rồi ạ!

​Chỉ Căn nãy giờ vẫn im lặng quan sát, nghe đến đây, ánh mắt đang trầm tư chợt lấp lóe lên một tia hứng thú. Hắn cất giọng trầm thấp:

- Chuyện gì, mau nói.

​Được Vương gia hỏi đến, tên hạ nhân không dám chậm trễ, vội vàng nói một cách gấp gáp:

- Dạ, có một tên, không rõ lai lịch, vừa chủ động đến Đấu Trường đăng ký mục… Vượt Cấp Sinh Tử Chiến ạ!

​- Ồ, thú vị đấy chứ. - Cáp Đôn nghe vậy, sự khó chịu ban đầu cũng được thay thế bằng sự hứng thú:

- Đây là lần đầu tiên trong lịch sử bao năm của đấu trường có kẻ dám đăng ký mục này đó. - Hắn lại nhìn tên hạ nhân, nhíu mày, không hiểu:

- Nhưng chuyện như vậy thì có gì mà khiến ngươi phải hớt hải, hoảng sợ đến mức này?

​- Thưa… thưa Tướng quân. - Tên hạ nhân lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào Cáp Đôn:

- Nếu… nếu chỉ có như vậy thì đã không đáng nói. Đáng nói ở đây là… tên này đang một mình đấu cùng lúc với chín đấu sĩ ưu tú nhất của chúng ta!

​Hắn hít một hơi, nói tiếp như thể đang kể một cơn ác mộng:

- Trước đó, hắn đã diệt sát Hùm Xám Tát Lan A Khắc Đồ chỉ với một đòn! Và hiện tại… hiện tại hắn đã hạ sát gần hết chín người kia rồi thưa Tướng quân! Sàn đấu đã nhuốm đầy máu! - Giọng hắn run rẩy:

- Nếu cứ cái đà này… e rằng… e rằng Đấu Trường Tát Lan sẽ mất đi toàn bộ những đấu sĩ Kim Đan kỳ ưu tú hàng đầu! Đây là một tổn thất không thể bù đắp đó thưa Tướng quân!

​" Oành!"

​Tát Lan Cáp Đôn đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, trợn mắt nhìn tên hạ nhân. Sự hứng thú ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận và không thể tin nổi:

- Lý nào lại vậy? Không thể nào! Vượt cấp đấu chín người? Ngươi đang giỡn mặt với ta… Ngươi muốn chết sao? !

​- Khoan đã. - Chỉ Căn vội đưa tay ra, ngăn cản Cáp Đôn đang định trút giận lên tên người hầu. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đã ánh lên một sự sắc bén. Hắn đảo mắt qua tên hạ nhân:

- Nói. .. Ngươi có thông tin gì về hắn rồi?

​Tên hạ nhân thấy Vương gia lên tiếng, vội vàng đáp, không dám giấu giếm:

- Bẩm Vương gia, tiểu nhân không có nhiều thông tin. Chỉ biết người này có tu vi Kim Đan sơ kỳ, sử dụng Lôi lực cực kỳ ảo diệu và thuần thục. À… đúng rồi. .. hắn tên là Minh Long.

​Cáp Đôn lẩm bẩm lại cái tên:

- Minh Long? Là tên quái nào?

​Chỉ Căn híp mắt lại, cất giọng trầm thấp, lạnh lẽo:

- Chính là hắn.

​Cáp Đôn quay sang hỏi lại:

- Vương gia biết người này?

​Chỉ Căn nhếch miệng:

- Hắn chính là người mà ta vừa mới nói với ngươi đó.

​Hắn nhấn mạnh từng chữ chắc như đinh đóng cột:

​- Đệ tử chân truyền của Hằng Thiên Tông Chủ… MINH LONG!