Dòng Máu Của Rồng (Lạc Hồng Thần Chủ)

Chương 100: ÂM LỰC CÀN QUÉT



Hộc! Hộc! Hộc!

​Tiếng thở hổn hển nặng nề của Minh Long là âm thanh duy nhất vang lên trong đấu trường đang im phăng phắc. Hắn chống hai tay lên đầu gối, từng giọt mồ hôi hòa lẫn với máu tươi chảy dài trên gương mặt tái nhợt của hắn rồi nhỏ xuống sàn đấu.

Minh Long ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy mệt mỏi, nhìn ba tên đối thủ còn lại trước mặt. Xung quanh hắn, ngoài cái xác của Xuất Luôn, lúc này đã xuất hiện thêm năm cái xác không hồn nữa, nằm la liệt trên sàn đấu.

​-" Mệt thật đấy. " - Hắn thầm nghĩ, một luồng đau nhức truyền đến từ những vết thương trên người:

-" Hoàn toàn không giống như mình đã dự đoán. Tám tên này, một khi đã vứt bỏ sĩ diện mà vây công, thì thật sự còn phiền phức hơn cả một cường giả Nguyên Anh. "

​Đúng là như vậy. Vừa rồi, cả tám tên đấu sĩ đã không cho hắn một giây nào để thở. Bọn hắn là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, tạo thành một cơn bão binh khí và linh lực không một kẽ hở. Tên cầm chùy thì phụ trách tấn công chính diện, mỗi một đòn bổ xuống đều mang theo sức mạnh kinh hoàng, buộc Minh Long phải né tránh. Nhưng ngay khi hắn vừa né, tên cầm gươm và tên dùng giáo liền từ hai bên ập tới, bịt kín mọi đường lui của hắn.

​Minh Long đã phải vận dụng Lôi Lang Hành Ảnh đến cực hạn, thân hình như một con cá trạch lách giữa những đòn tấn công chí mạng. Dù đã cố gắng, trên bộ y phục của hắn vẫn vương đầy những vệt máu đang không ngừng rỉ ra. Hắn né được một đòn chùy, nhưng lại bị kình phong đánh trúng, khí huyết nhộn nhạo. Hắn đỡ được một nhát kiếm, nhưng lại bị một mũi giáo sượt qua sườn, để lại một vết thương sâu hoắm. Suốt trận kịch chiến vừa rồi, để đổi lấy mạng của năm tên kia, Minh Long cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ, bị thương không ít.

​Nhưng phía đối diện, ba tên còn lại cũng chẳng khá hơn Minh Long là bao. Y phục của bọn hắn cũng rách nát, trên người đầy những vết thương do lôi điện và đao khí của Minh Long gây ra trong lúc phản công, hơi thở cũng vô cùng dồn dập. Đội hình vây công hoàn hảo ban đầu đã hoàn toàn tan vỡ.

​Sáu con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, không còn sự khinh thường hay tức giận, chỉ còn lại sự kiêng dè và một nỗi sợ hãi đến từ tận đáy lòng. Nội tâm bọn hắn không ngừng run rẩy:

​-" Cái tên này… thật sự không còn là con người nữa rồi. Bị tám Kim Đan hậu kỳ vây công mà vẫn có thể giết ngược lại năm người. Tốc độ quỷ dị, sức mạnh kinh hoàng, ý chí chiến đấu sắt đá… Sức mạnh gì thế này?"

Đám đông khán giả quan sát cảnh tượng tàn khốc dưới sàn đấu, nội tâm ai nấy đều kinh hãi tột độ trước sức mạnh của Minh Long. Tiếng hò hét, cổ vũ đã tắt ngấm từ lâu, thay vào đó là những tiếng xì xào bàn tán đầy sợ hãi và không thể tin nổi, lan truyền khắp các khán đài.

​- Không… không thể nào!

- Trời ạ, đó toàn là những đấu sĩ hàng đầu của Đấu Trường Tát Lan, là những Kim Đan hậu kỳ thiện chiến! Sao có thể… giờ đây đã chết gần hết rồi!

​- Rốt cuộc tên này là ai? Hắn đến từ đâu? Tại sao một Kim Đan sơ kỳ lại có thể mạnh đến mức phi lý như vậy?

​Giữa những tiếng xì xào kinh hãi đó, còn có cả những tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng. Một số người, những kẻ đã đặt cược toàn bộ gia sản vào cửa chín đấu sĩ sẽ thắng, lúc này khóe miệng méo xẹo, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, hai tay ôm đầu trong đau khổ.

- Tiền… tiền của ta… cơ nghiệp của ta… coi như đi tong hết rồi…

​Trên đài quan sát cao nhất, Cát Nhiệt Nhĩ Lặc lúc này đã bật người khỏi ghế từ lâu. Nàng đứng sát lan can, hai tay siết chặt lan can đến mức gân xanh nổi lên, ánh mắt long sòng sọc nhìn xuống cảnh tượng phía dưới. Gương mặt xinh đẹp của nàng giờ đây đã vặn vẹo vì một sự tức giận không thể kìm nén. Nàng quay sang Tác Lợi, giọng nói như đang gắt lên, sắc lẻm như dao:

​- Đã báo với phụ thân ta chưa?

​Tác Lợi đứng bên cạnh, toàn thân cũng đang đổ từng đợt mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm. Hắn run rẩy đáp:

- Thưa… thưa tiểu thư, tiểu nhân đã cho người thân tín nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ báo với tướng quân rồi ạ.

​- Khốn kiếp! - Nhĩ Lặc nghiến răng, tiếng ken két vang lên:

- Đám đấu sĩ này! Ngươi có biết ta và phụ thân đã tốn không biết bao nhiêu công sức và tài nguyên để bồi dưỡng nên chúng không! Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải mọi công sức của Tát Lan gia đều đổ sông đổ bể hết rồi sao!

​Tác Lợi thấy chủ nhân tức giận, liền nhẹ giọng hỏi, đưa ra một đề nghị mà hắn cho là hợp lý:

- Vậy… vậy có nên cho người ra hiệu, dừng trận đấu luôn không ạ, thưa tiểu thư?

​" BỐP!"

​Một cái tát trời giáng, không chút nương tay, in hằn năm dấu tay đỏ rực lên gương mặt béo mập của Tác Lợi, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.

​- Đồ ngu! - Nhĩ Lặc gằn giọng, sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm, ánh mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ:

- Luật lệ là do chúng ta đặt ra từ đầu! Tiền cược của cả thiên hạ đã xuống! Nếu bây giờ hèn nhát cho dừng trận đấu, thì danh tiếng mà Đấu Trường Tát Lan xây dựng bao năm nay chẳng phải sẽ mất hết trong một đêm sao? Đến lúc đó, còn kinh doanh con khỉ à?

- Dạ… dạ… tiểu nhân ngu dốt, mong Đại tiểu thư tha tội! - Tác Lợi sợ sệt, lúi cúi chắp tay, không dám ngẩng đầu lên, trên má vẫn còn hằn đỏ vết tát.

​- Hừ! - Nhĩ Lặc hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn nữa, ánh mắt sắc bén của nàng lại dán chặt xuống sàn đấu:

- Chỉ còn phụ thuộc vào ba tên phía dưới thôi.

​Phía dưới đấu trường, thế cục đã tạm thời ngưng lại trong một sự im lặng đầy căng thẳng. Chỉ còn lại Đức Nại, Nhĩ Ba và Ngạch Đồ. Cả ba đều đang giữ khoảng cách an toàn với Minh Long, tạo thành một thế chân vạc phòng thủ, trên tên nào tên nấy đều lộ rõ dấu hiệu chần chừ. Nội tâm bọn hắn hiện tại vô cùng rối loạn. Sự kiêu ngạo của những đấu sĩ hàng đầu đã bị đập nát, chỉ còn lại sự sợ hãi và hoang mang. Không một ai dám manh động lao lên tấn công trước.

​- Cứ thế này thì thật không ổn. Sớm muộn gì linh lực cũng cạn kiệt. - Giọng nói của Ngạch Đồ nghiến răng, vang lên trong đầu hai người còn lại qua luồng truyền âm.

- Vừa rồi tám người chúng ta đã vây công một cách chặt chẽ như vậy, đội hình không một kẽ hở, nhưng tên này vẫn có thể dễ dàng thoát ra và phản sát từng người một.

​Nhĩ Ba siết chặt thanh đao trên tay đến mức khớp ngón tay trắng bệch, đáp lại:

- Thân pháp của hắn thật sự quá nhanh, như ma quỷ. Mắt của ta hoàn toàn không theo kịp. Phải có cách nào đó để hạn chế tốc độ của hắn, nếu không chúng ta chỉ như những cái bia sống.

​Đức Nại cũng than vãn, trong giọng nói đã có một tia tuyệt vọng:

- Không chỉ tốc độ, công pháp tên này dùng cũng cực kỳ bá đạo. Hắn có thể sử dụng Dương lực mạnh mẽ đến như vậy, vũ kỹ nào tung ra cũng thuộc hàng khủng bố. Đó không phải là sức mạnh mà một Kim Đan sơ kỳ nên có.

​- Không còn đường lui rồi. - Ánh mắt Ngạch Đồ lóe lên một tia quyết tuyệt, một sự điên cuồng của kẻ bị dồn vào đường cùng:

- Chỉ còn một cách. Lão tử sẽ dùng Băng linh lực của mình, cố gắng hết sức để khống chế hắn dù chỉ trong một khoảnh khắc. Hai ngươi, một trước một sau, tạo thành thế gọng kìm, tung ra đòn tấn công mạnh nhất của các ngươi. - Hắn gằn giọng:

- Để làm được điều đó, lão tử sẽ thiêu đốt cả tinh huyết của mình!

​- Chúng ta cũng sẽ làm vậy! - Nhĩ Ba và Đức Nại không một chút do dự, đồng loạt ủng hộ. Đây là cơ hội duy nhất của bọn hắn.

​Đến đây, cả ba cùng nhìn nhau, rồi gật đầu một cách nặng nề. Sự sợ hãi trong mắt bọn hắn đã biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm liều chết. Trong đầu bọn hắn chỉ còn lại một chữ duy nhất.

​-" Liều!"

Ngạch Đồ không một chút do dự, đưa hai tay lên kết một ấn quyết phức tạp và tà dị. Một luồng huyết khí màu đỏ từ trên người hắn tỏa ra rồi dung nhập ngược vào cơ thể hắn đang thiêu đốt tinh huyết của chính mình để đổi lấy sức mạnh trong khoảnh khắc! Ánh mắt hắn dần chuyển qua một màu trắng dã, không còn cảm xúc, chỉ còn lại sự điên cuồng của một kẻ liều mạng.

​Minh Long nhíu mày:

-" Thiêu đốt tinh huyết? Phiền thật. "

​Ngạch Đồ gầm lên, âm thanh khàn đặc như vọng về từ địa ngục, mỗi một chữ đều mang theo hàn khí buốt giá:

- NGƯNG TUYẾT KHỐNG!

​" Rầm!"

​Hắn siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống mặt đất.

​" Rắc! Rắc! Rắc!"

​Từ điểm va chạm, một lớp băng tuyết màu đen kịt, mang theo hàn khí âm độc, lan ra với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong nháy mắt, nó đã nhanh chóng bao phủ toàn bộ sàn đấu, biến nơi đây thành một lãnh địa băng giá thực thụ. Không khí cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, những tinh thể băng nhỏ li ti bắt đầu xuất hiện, lơ lửng trong không trung.

​Minh Long đứng trên lớp băng này, cũng phải rùng mình vì một luồng lạnh giá đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể, mặc dù hắn đang sử dụng linh lực hộ thân.

- Hửm? - Hắn thử đảo chân, và ngay lập tức cảm nhận một lực cản vô hình, dường như không khí đã trở nên đặc quánh như keo, mỗi cử động đều trở nên nặng nề và chậm chạp hơn hẳn:

- Lớp băng này… khiến ta chậm hơn?

​- Đúng vậy. - Tiếng Ngọc Nhi giải thích trong đầu:

- Chiêu này có tên là Ngưng Tuyết Khống. Khi thi triển, nó sẽ tạo ra một Lãnh Địa Băng Giá. Bất cứ ai đứng trên lãnh địa băng giá này, trừ chủ nhân của nó, sẽ ngay lập tức bị hàn khí xâm nhập, hạn chế tốc độ của bản thân một cách đáng kể.

​- Ồ! Thật là thú vị. Vậy thì Lôi Lang Hành Ảnh sẽ bị yếu đi rất nhiều rồi. - Minh Long cảm thán.

​- Đúng vậy. - Ngọc Nhi gật đầu xác nhận.

​Lãnh Địa Băng Giá vừa được mở ra, Đức Nại và Nhĩ Ba cũng không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Cả hai đồng loạt gầm lên, cũng thi triển bí thuật, thiêu đốt tinh huyết của chính mình! Ánh mắt của bọn hắn cũng trở thành một màu trắng dã điên cuồng, khí tức trên người tăng vọt đến một mức độ đáng sợ.

​Hai thanh đao trong tay bọn hắn rực sáng lên ánh lửa đỏ rực, sức mạnh được đẩy lên đến cực hạn. Bọn hắn, một trái một phải, đồng loạt xông lên, chém ra hai đường vòng cung mang theo kình lực hủy diệt. Hai luồng đao khí nóng rực như hai vầng thái dương nhỏ, gào thét trong không khí lạnh giá, tạo ra những tiếng xèo xèo, từ hai hướng khác nhau khóa chặt mọi đường lui của Minh Long. Sức mạnh của hai Kim Đan hậu kỳ liều mạng, quả thật không thể coi thường!

​Đối mặt với hai luồng đao kỹ rực lửa đang ập đến, lại bị Lãnh Địa Băng Giá kìm hãm tốc độ, Minh Long cảm nhận được Dương lực trong nội thể lúc này đã có dấu hiệu cạn kiệt, vầng hào quang quanh người cũng đã ảm đạm đi. Ánh mắt hắn trở nên gắt gao:

​- Lại muốn vây công ta? Không tự lượng sức.

​Minh Long không tiếp tục phòng ngự bằng Dương lực nữa. Miệng hắn niệm một khẩu quyết hoàn toàn khác, hai tay vội vàng kết một ấn quyết âm hàn, tà dị trong nháy mắt:

​- Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết, trọng thiên thứ ba - Luyện Khí Hóa Sương!

"​Vù! Vù! Vù!"

​Từ nội thể Minh Long, một luồng Âm lực tinh thuần không kém gì nguồn Dương lực trước đó, ầm ầm tỏa ra. Vầng sáng vàng kim ấm áp biến mất, thay vào đó là một màn sương màu xám đen, mờ ảo, mang theo khí tức ăn mòn và lạnh lẽo, nhanh chóng bao phủ lấy cả đấu trường.

​" Xèo! Xèo! Xèo!"

​Hai luồng đao kỹ rực lửa của Đức Nại và Nhĩ Ba va chạm vào màn sương, lập tức phát ra những tiếng kêu ghê rợn như sắt nóng bị ném vào nước lạnh. Hỏa linh lực mạnh mẽ của bọn hắn đang bị Âm lực điên cuồng cắn nuốt, ăn mòn với một tốc độ nhanh chóng, ánh lửa trên thân đao cũng dần lụi tàn.

​- Cái gì?

Toàn trường, từ những khán giả bình thường cho đến các vị khách quý trên đài cao, đều đồng loạt trợn tròn mắt, không thể tin nổi:

- Không chỉ Dương lực và Lôi lực… tên này còn có thể sử dụng cả Âm lực?

- Một thân một mình tu luyện hai loại lực lượng đối nghịch nhau?

- Quái thai gì thế này?

​Đức Nại và Nhĩ Ba nghiến răng, mặt mày tái mét vì kinh hãi:

- Con bà nó… tên này rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn nữa?

​- Tiếp tục đánh đi! Lãnh địa của lão tử không duy trì được lâu nữa đâu! - Ngạch Đồ ở phía sau hét lớn, giọng nói đã có phần suy yếu sau khi thiêu đốt tinh huyết, lớp băng dưới sàn đấu cũng bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.

​- Móa…

Hai tên nghe vậy thì cắn răng, dồn hết sức lực và tinh huyết còn lại. Hỏa linh lực được huy động đến cực hạn, bao phủ quanh thân bọn hắn như một ngọn đuốc sống, cố gắng chống lại sự ăn mòn của màn sương. Bàn tay bọn hắn liên tục kết ấn, chưởng từng đợt chưởng pháp rực lửa đến phía Minh Long một cách dồn dập, muốn xuyên qua lớp sương mù dày đặc để kết liễu hắn.

​Thấy vậy, Minh Long lại đưa hai tay lên kết ấn, miệng niệm khẩu quyết, giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong màn sương:

​- Trọng thiên thứ năm - Âm Sát Độc Chưởng!

​" Vù! Vù! Vù!"

​Âm lực nồng đậm trong màn sương điên cuồng hội tụ vào lòng bàn tay hắn, tạo thành một chưởng ấn màu đen kịt, mang theo âm hàn vô tận và sức mạnh hủy diệt. Hắn không ngần ngại chưởng mạnh về phía hai tên đang lao tới.

​" OÀNH!"

​Cả đấu trường rung chuyển dữ dội. Chưởng pháp Âm hàn của Minh Long va chạm trực diện với hai luồng chưởng pháp Hỏa diễm của đối phương, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Dư ba mang theo cả Âm khí và Hỏa khí tỏa ra tứ phía, khiến cả sân đấu bị nhấn chìm trong một màn bụi mù dày đặc, không ai có thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì bên trong.

Lực phản chấn kinh hoàng từ vụ va chạm khiến cả Đức Nại và Nhĩ Ba lùi lại không ngừng, cuối cùng đứng ngang vai với vị trí của Ngạch Đồ. Cả ba đều bị thương, hơi thở dồn dập, cảnh giác nhìn vào màn bụi mù và sương xám đang dày đặc trước mặt.

​Đức Nại vội truyền âm, giọng như đang hét lên vì hoảng sợ và không tin nổi:

- Không được rồi! Tên này quá m. .. .. .

​" Phốc!"

​Luồng truyền âm đột ngột bị cắt đứt. Ngay lập tức, Ngạch Đồ cùng Nhĩ Ba cảm ứng được sinh cơ của Đức Nại đã hoàn toàn biến mất, như thể bị một thứ gì đó vô hình xóa sổ khỏi thế gian chỉ trong một khoảnh khắc:

​- Cái gì vậy?

​Nhĩ Ba hoảng hốt, lý trí của hắn bắt đầu sụp đổ. Hắn điên cuồng vung đao chém loạn xạ về phía trước vào màn sương dày đặc, la lớn:

- Đức Nại! Ngươi đâu rồi?

​Chợt!

Toàn bộ tóc gáy của hắn liền dựng đứng. Nhĩ Ba cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo đến rợn người ngay sau gáy mình.

"​Phốc!"

​Lần này, đến lượt Ngạch Đồ cảm nhận được sinh cơ của Nhĩ Ba cũng đã tắt ngấm ngay bên cạnh mình. Hắn có thể nghe thấy tiếng cơ thể của đồng đội ngã vật xuống sàn đấu.

​Bây giờ, trong màn sương dày đặc, hắn không thể nhìn rõ phía trước được nữa, chỉ còn lại một mình giữa những cái xác của đồng đội. Lúc này đây, lý trí của một đấu sĩ dày dạn kinh nghiệm đã bị sự sợ hãi nguyên thủy lấn át hoàn toàn. Hắn run lẩy bẩy, vũ khí trong tay cũng không còn giữ vững được nữa. Giọng hắn lạc đi, run rẩy như đang khóc:

- Ta… ta… ta đầu hàng! Ta không đánh nữa đâu! Tha cho ta!

​Một cảm giác ớn lạnh khó tả, một luồng sát khí tử vong truyền đến từ phía sau lưng Ngạch Đồ.

​Hắn liền quay ngoắt lại theo bản năng.

​Đối diện với hắn lúc này, lơ lửng trong màn sương xám, chính là một đôi đồng tử màu đỏ thẫm. Bên trong đó, một hắc phẩy quỷ dị đang liên tục xoay tròn như một vực sâu đang nhìn thấu vào tận cùng nội tâm hắn, hút lấy cả linh hồn hắn. Ngạch Đồ chết trân tại chỗ, toàn thân không thể cử động, ý chí chiến đấu hoàn toàn bị nghiền nát.

​Một giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc, vang lên bên tai.

- Trọng thiên thứ sáu - Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

"​Vút!"

​Bàn tay trắng bệch, sắc lẻm như vuốt quỷ của Minh Long vồ đến, xuyên thẳng qua lớp linh lực phòng thân yếu ớt, cắm sâu vào lồng ngực Ngạch Đồ.

​Cửu Trùng Minh Nhãn lạnh lẽo thu lấy linh hồn của hắn rồi nhanh chóng thu liễm lại. Màn sương mù dày đặc cũng tan biến theo ý niệm của Minh Long, để lộ ra cảnh tượng cuối cùng trên sàn đấu.

"​Hít!"

​Toàn trường ai nấy đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Minh Long một mình đứng giữa chín cái xác đang nằm la liệt.

​- Xong rồi!

- Hắn một mình diệt hết chín đấu sĩ Kim Đan hậu kỳ rồi!

- Không thể nào!