Ta cố nén lại nỗi chua xót trong lòng, đôi mắt hoe đỏ nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của hắn.
"Nay là ngày ta cập kê, chẳng lẽ không thể giữ cho ta chút thể diện sao?"
"A Ngôn, nàng cũng biết, ta luôn coi nàng như muội muội. Hôm nay nói rõ mọi chuyện, về sau khỏi sinh hiềm khích, làm lỡ dở nàng."
Khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu, những năm tháng theo đuổi chỉ là một giấc mộng đến hồi kết thúc.
Tuyết rơi ngày một dày.
Ta rụt đôi tay đã lạnh đến đỏ bừng vào trong tay áo, khẽ cười nhạt.
"Nếu đã vậy, xin Tam công tử trả lại canh thiếp, từ nay về sau, giữa ta và công tử không cần vướng bận gì nữa."
01
Ngày hôm sau, bá phụ bá mẫu Từ gia dẫn theo Từ Cảnh Văn đến phủ.
Khi phụ thân cho người đến gọi ta, ta vốn đang định đi tìm người.
Còn chưa bước vào tiền sảnh, ta đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Từ phu nhân, xen lẫn cơn thịnh nộ của Từ lão gia.
"Tống bá phụ, chỉ phúc vi hôn vốn đã không hợp lẽ. Khi còn bé, vì nể tình muội muội mà ta giữ gìn danh dự cho nàng. Nay muội ấy đã trưởng thành, hẳn phải có lương duyên của mình. Cảnh Văn phúc mỏng, nào dám trèo cao?"
"Nghịch tử a, nghịch tử!"
Từ bá phụ xưa nay vốn giỏi diễn kịch.
Phụ thân ngồi thật lâu mà không nói, trong mắt toàn là nỗi bi ai.
Sĩ, nông, công, thương... Trong kinh thành đầy những danh môn thế gia này, thương hộ là tầng lớp thấp kém nhất.
Ta bước vào tiền sảnh, Từ phu nhân vội vàng nắm lấy tay ta, giọng nghẹn ngào:
"A Ngôn, là chúng ta có lỗi với con. Từ nay, con chính là muội muội ruột của Cảnh Văn, nó nhất định sẽ bảo vệ con."
Ta chẳng bận tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Tốt."
Thấy bà như trút được gánh nặng, ta không khỏi bật cười.
Phụ thân lạnh mặt hỏi ta:
"Con đã nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi ạ."
Canh thiếp vừa đổi xong, phụ thân lập tức sai người tiễn khách.
Lúc sắp bước ra cửa, ta gọi Từ Cảnh Văn, đưa cho hắn hộp quà nhỏ hôm qua hắn đã tặng ta.
"Đây là lễ vật cập kê mà Tam công tử tặng. Ta đã nhận một phần khác rồi, phần này xin hoàn lại. Từ nay, hai nhà chúng ta không cần dây dưa gì thêm nữa."
"A Ngôn...…"
Thực ra, ta đã sớm đem lòng ái mộ Từ Cảnh Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ khi hiểu chuyện, ta đã biết rằng hắn sẽ trở thành phu quân của ta trong tương lai, sẽ là người cùng ta bầu bạn đến trọn đời.
Còn nhớ năm ta lên năm tuổi, mẫu thân mất nơi đất khách.
Hôm ấy là sinh thần của ta, ta chỉ lặng lẽ ngồi trước phủ, chờ mãi, chờ mãi... Chờ đến khi gió tuyết phủ kín trời, vẫn không thể đợi được người trở về.
Năm đó, Từ Cảnh Văn tám tuổi, chính là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt ta.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt ta, nhẹ nhàng xoa dịu đôi mắt hoe đỏ.
Đôi tay nhỏ bé của hắn áp lên gò má lạnh buốt của ta, đến khi ta ngừng khóc, hắn mới cõng ta trở về phủ.
Lần đầu tiên trên lưng hắn, ta cảm nhận được một tia ấm áp.
Nhớ rõ lúc sắp đi, hắn tháo miếng ngọc phù dung bên hông, đeo lên cổ ta, khẽ cười nói:
"Muội muội A Ngôn, sau này mỗi sinh thần của muội, ta đều ở bên cạnh muội."
Thế nhưng, hắn đã nuốt lời.
Mười năm sau, vào chính sinh thần ấy, hắn cũng bỏ ta lại...
02
Ở trong phủ u sầu nhiều ngày, thấy tết nguyên đán sắp đến, ta liền dẫn theo Xuân Hạnh ra ngoài dạo phố.
"Tiểu thư, bộ này đẹp quá!"
Xuân Hạnh chỉ vào một chiếc áo choàng màu hồng thẫm, cổ tay áo và cổ áo viền bằng lông cáo trắng muốt, phối cùng những đóa mai trắng thêu trên áo, trông vô cùng tinh xảo.
"Ca ca Cảnh Văn, bộ này đẹp quá, ta muốn lấy nó!"
Tay ta còn chưa chạm đến chiếc áo, một tiếng gọi ngọt ngào "Ca ca Cảnh Văn" vang lên, làm tâm tư ta thoáng xao động.
Khi thấy ta, trên mặt Từ Cảnh Văn lướt qua một tia sững sờ.
"A Ngôn muội muội."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta vốn không định để tâm, nhưng ánh mắt dò xét của cô nương kia thực sự chói mắt.
"Tham kiến Tam công tử."
"Đây chính là Tống A Ngôn, vị muội muội mà huynh vừa từ hôn sao?"
Giọng nàng ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền khắp cả Tấn Tú Các.
Trong ánh mắt kinh ngạc của chưởng quầy, ta nhìn về phía Từ Cảnh Văn sau lưng nàng ta.
Dù sắc mặt hắn có chút không vui, nhưng lại chẳng hề lên tiếng ngăn cản.
"Phải, ta và Tam công tử đích thực đã từ hôn. Bằng không, sao Tam công tử lại có thể tùy ý đi theo vị cô nương này?"
Ta chưa bao giờ là kẻ dễ bị bắt nạt.
"Ngươi…"
Bị ta chặn họng, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng lên vì tức giận.
"A Ngôn muội muội, danh tiết của nữ tử là quan trọng nhất, lời nói nên cẩn trọng."
Nếu nói trước hôm nay, ta vẫn còn chút chân tình dành cho hắn, thì khoảnh khắc này, tất cả đều tan biến.