Ta không buồn đáp lại, chỉ mượn tấm rèm lụa của chưởng quầy, xoay người bước vào.
Khi trở ra, ta đưa miếng ngọc phù dung trong tay cho Từ Cảnh Văn.
"Tam công tử, nhân duyên hai nhà đã tận, đây là quà sinh thần năm ta năm tuổi công tử tặng, hôm nay xin hoàn lại cho công tử."
Miếng ngọc nằm trong lòng bàn tay ta hồi lâu, Từ Cảnh Văn vẫn không chịu đưa tay nhận lấy.
Ngược lại, cô nương kia lại có vẻ sốt ruột, vội giật lấy miếng ngọc rồi ném xuống đất.
"Choang!"
Tiếng ngọc vỡ giòn tan, miếng ngọc phù dung được điêu khắc tinh xảo vỡ thành ba mảnh.
"Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhi thương hộ, năm đó cũng chỉ nhờ mẫu thân quá cố của ngươi cùng Từ phu nhân giao hảo mới có được hôn ước này! Từ hôn thì từ hôn, ngươi còn vọng tưởng điều gì nữa?"
Từ Cảnh Văn nguyên bản vẫn đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc vỡ vụn trên đất, nghe thấy lời của nàng ta, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
"Di Ninh, đừng nói nữa."
Phải, đã mười năm rồi.
Ta chưa từng thấy được di thể của mẫu thân.
Phụ thân nói người mất nơi biên ải, đã an táng ở đó.
Nhưng biên ải quá xa, xa đến mức ta thà tin rằng phụ thân đã lừa ta.
Ta ngày ngày chờ đợi, hy vọng mẫu thân sẽ quay về.
Xuân Hạnh không nhịn được, chưởng quầy Tề cũng không nhịn được.
"Chuyện của Tống gia, còn chưa tới lượt kẻ ngoài nhúng tay vào. Thỉnh Thương tiểu thư rời đi, hôm nay Tấn Tú Các không tiếp khách lạ."
"Lễ giáo của phủ Trung Nghĩa Bá thực tốt đẹp thay!"
Lời của Xuân Hạnh hoàn toàn chọc giận Thương Di Ninh.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Xuân Hạnh đã bị nàng ta tát mạnh một cái.
"Chát!"
Giữa lúc tất cả mọi người còn chưa hết bàng hoàng, tay phải của ta đã giáng xuống gương mặt nàng ta một cái bạt tai không kém.
Thương Di Ninh ôm lấy má, vẻ mặt kinh hãi đến cực điểm, lắp bắp thốt lên:
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
Nói rồi, nàng ta giơ tay định tát ta, nhưng Từ Cảnh Văn phía sau đã kịp thời nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta giữ lại.
"Di Ninh, đừng làm loạn nữa."
Tay ta vẫn còn hơi run rẩy.
Cái tát vừa rồi, ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Gò má của Thương Di Ninh đã sưng đỏ lên trông thấy.
"Từ Cảnh Văn, huynh cứ để mặc nàng ta ức h.i.ế.p muội như vậy sao?"
Giọng nàng ta đã mang theo chút nghẹn ngào.
Từ Cảnh Văn nhìn ta, ánh mắt hắn thoáng xao động, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi."
Nói xong, hắn nắm lấy tay Thương Di Ninh, rời khỏi Tấn Tú Các.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chưởng quầy Tề cho người dọn dẹp sạch sẽ.
Ta ngồi trước bàn trà thật lâu, đến khi bình tâm lại, mới khẽ cười nói với Xuân Hạnh:
"Ngươi xem, gây họa rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đôi mắt Xuân Hạnh lập tức đỏ hoe, nàng nắm lấy tay phải của ta, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Tiểu thư, người không cần vì nô tỳ mà ra mặt."
Chưởng quầy Tề - Tề di cầm lấy chiếc áo choàng, khoác lên người ta.
"Tiểu thư, về phủ thôi."
Ta ngẩng đầu lên, vành mắt đã hoe đỏ, lệ nóng rưng rưng sắp rơi xuống.
Tề di khẽ kéo ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Không sao đâu, tiểu thư Tống gia ở cửa hàng của chính mình chịu ấm ức, vậy về phủ là lẽ đương nhiên. Cùng lắm thì Tấn Tú Các không mở nữa, có gì phải sợ chứ?"
Ta không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ thấm ướt tà áo của Tề di.
"Trời sắp đổ tuyết rồi, mau về phủ thôi."
Tiếng bánh xe ngựa lộc cộc vang vọng trên con phố dài.
Bên trong xe ngựa, Xuân Hạnh vừa kéo chặt áo choàng cho ta, vừa cất giọng khe khẽ:
"Tam công tử Từ gia vẫn bảo vệ tiểu thư, không để người chịu thiệt."
"Hắn ta đâu phải bảo vệ ta, chẳng qua mọi chuyện vốn là do Thương Di Ninh khơi mào. Nếu nàng ta còn ra tay, chẳng cần nửa ngày, danh tiếng 'đại tiểu thư Thương gia chua ngoa đanh đá' sẽ lan khắp kinh thành."
Nói xong, ta theo thói quen đưa tay sờ lên cổ, tìm kiếm miếng ngọc quen thuộc.
Nhưng trống không.
Chợt nhớ ra, miếng ngọc ấy đã vỡ vụn trong Tấn Tú Các.
Vỡ vụn trong mùa đông năm nay.
03
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, Tấn Tú Các đã bị quan bộ Hộ tra xét một lượt, cuối cùng bị niêm phong.
Hôm dán niêm phong, Tề di đến phủ.
Trong tiền sảnh, bà nhấp một ngụm trà Long Tỉnh mà vùng Tô Hàng vừa gửi đến mùa xuân năm nay, thở dài một hơi, thong thả nói:
"Rốt cuộc ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Bao năm nay vì Tống gia mà bận rộn vất vả, chưa từng có một ngày được thảnh thơi."
Phụ thân ngồi trên thượng vị, cười mắng:
"Ngươi thì được an nhàn, còn ta phải lo đến bạc tóc rồi đây!"
Ta đặt chén điểm tâm xuống, quỳ gối trước mặt phụ thân, nghiêm giọng nói:
"Đều là lỗi của nữ nhi, là nữ nhi tùy hứng làm càn, khiến phụ thân phải lo lắng."
Phụ thân kinh hãi, vội vàng đỡ ta dậy.
"Tống A Ngôn, con không hổ là con gái của ta! Từ gia trèo cao, khinh thường Tống gia chúng ta, cho dù không có chuyện ở Tấn Tú Các, ta cũng sẽ không để chúng dễ dàng đắc ý!"
Tề di do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:
"Đông gia, vốn ta không nên nói. Nhưng lần này, tiểu thư ra tay đánh người lại là đích nữ của phủ Trung Nghĩa Bá, món nợ này e rằng không dễ tính toán."
"Cùng lắm thì mất hết gia sản mà thôi. Như vậy, ta sẽ đưa con gái ta đến biên ải, cũng để nó được gặp vị mẫu thân bạc tình bạc nghĩa của nó một lần."