Nhà ta treo vải trắng, tổ chức một tang lễ muộn màng—một lễ tang đã trễ hơn mười một năm.
Khách khứa đến viếng đông vô kể, ta mới biết Tấn Tú Các đã mở cửa trở lại.
Triều đình cử người đến phúng viếng, ban cho vinh quang tối thượng.
Lúc này ta mới hiểu, phụ thân đã trở thành Hoàng thương, không còn là tầng lớp thấp nhất trong giới buôn bán nữa.
Phụ thân vô cùng đắc ý, tự hào nói:
"Không biết thế nào mà các quý nhân trong cung lại đặc biệt yêu thích vải vóc của nhà ta. Công công trong cung đích thân đến tìm ta, muốn đặt hàng vải vóc dài hạn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Con à, hiện tại chúng ta đã là hoàng thương rồi, không còn ai có thể xem thường nữa."
Ta cười trêu ghẹo:
"Xem ra phụ thân rất được Nội vụ phủ trọng dụng. Hoàng gia còn đích thân cử người đến viếng, quả thực là vinh hạnh lớn lao. Có lẽ phụ thân sắp kiếm được đầy ắp vàng bạc rồi."
"Nếu là Nội vụ phủ, còn có thể giải thích được. Nhưng người đến đây lần này là do hậu cung sai phái."
"Vậy thì có khi vải vóc của cha được các quý nhân trong cung đặc biệt yêu thích đấy."
"Đúng vậy! Vải nhà chúng ta chính là hạng nhất trong kinh thành này."
Cuộc trò chuyện thú vị như thế, lại đột nhiên gián đoạn khi Từ gia xuất hiện.
Từ phu nhân dẫn theo Từ Cảnh Văn và Thương Di Ninh đến viếng.
Thương Di Ninh đã vấn tóc kiểu phu nhân, xem ra đã thành thân.
Còn Từ Cảnh Văn đứng bên cạnh nàng ta, ánh mắt nhìn ta chất chứa những cảm xúc ta chẳng thể nào hiểu thấu—giống như bỗng được gặp lại sau bao ngày xa cách, cũng giống như mất rồi lại tìm về, khiến người khác khó mà nắm bắt.
Vừa bước vào cửa, Từ phu nhân đã nhào đến bên quan tài của mẫu thân, vừa khóc vừa kêu:
"Tiểu Đào ơi, muội thật khổ mệnh quá mà!"
Phụ thân sắc mặt lạnh đi.
Ta tiến lên hành lễ với bà ta.
Từ phu nhân liền kéo tay ta, giọng đầy xót xa:
"A Ngôn của ta đã chịu bao nhiêu khổ cực, gầy đi hẳn một vòng rồi. Ta thật lòng thương con…"
Trước sau như hai người khác biệt.
Ta nghi hoặc nhìn phụ thân, người chỉ khẽ cười khổ, lắc đầu.
Những ngày sau đó, Từ Cảnh Văn lại càng thường xuyên đến phủ.
Phụ thân thấy vậy mà bực bội vô cùng, nhiều lần từ chối không tiếp.
Hôm nay, trời trong nắng ấm.
Biên Sách vừa mang đến thư của Tử An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong thư, huynh ấy nói rằng đã lỡ mất thời gian trở về kinh, bị huynh trưởng phạt cấm túc, dặn ta không cần nóng lòng, huynh ấy đã nhờ huynh trưởng đích thân đến cửa cầu hôn.
Trong lòng ta tràn đầy niềm vui, vừa cất thư đi, quản gia liền báo tin:
"Từ tam công tử dẫn theo Từ phu nhân đến phủ."
Dù sao Từ gia cũng có chức quan trong triều, phụ thân không thể không tiếp đón.
Khi ta bước vào tiền sảnh, cảm giác như quay về ngày bị từ hôn.
Cũng là khung cảnh này.
Nhưng lần này, thế cục đã đảo ngược—là Từ gia đến cửa cầu hôn.
Phụ thân giọng kiên quyết, không chút do dự:
"Tống gia ta dù là thương hộ, nhưng con gái của ta tuyệt đối không thể làm thiếp.
“Cho dù con bé cả đời không gả, ta cũng quyết không để nó chịu cảnh làm vợ lẽ."
Ta chậm rãi cầm chén trà, không nói một lời, chỉ ung dung thưởng trà.
Từ phu nhân thấy ta im lặng hồi lâu, tưởng rằng vẫn còn cơ hội xoay chuyển, liền nở nụ cười lấy lòng phụ thân:
"Sao có thể là thiếp chứ! A Ngôn là đứa trẻ mà ta nhìn lớn lên, ta và Tiểu Đào lại thân như tỷ muội, sao ta có thể để con bé chịu uất ức làm thiếp. Mà là bình thê."
Lúc này, ta mới lên tiếng:
"Thương Di Ninh đâu?"
Từ phu nhân thấy ta mở lời, thở phào nhẹ nhõm, vội nâng chén trà uống một ngụm rồi đáp:
"Di Ninh thân thể yếu ớt, sau khi con vào cửa, mọi chuyện trong phủ đều do con quyết định.
“Dù là bình thê, nhưng con sẽ là người chủ quản việc nội trợ, địa vị tất nhiên cao hơn nàng ấy một bậc."
Ta khẽ cười, nhướng mày hỏi:
"Nàng ta cũng đồng ý? Dù nàng ta đồng ý, chẳng lẽ phủ Trung Nghĩa Bá cũng đồng ý?"
Từ phu nhân vẻ mặt đầy tự tin, nói chắc như đinh đóng cột:
"Nó nào dám có ý kiến! Trong phủ, vẫn là lời của bá mẫu có trọng lượng nhất."
Nhìn sắc mặt phụ thân tối sầm lại, ta không nhịn được bật cười.
Bọn họ còn tưởng rằng ta là cô nương hai năm trước, chẳng biết gì hay sao?
Ta lại quay sang nhìn Từ Cảnh Văn.
Giọng điệu hờ hững:
"Còn tam công tử, công tử có ý gì?"
Trong mắt Từ Cảnh Văn chợt lóe lên tia vui mừng…
"Ta và A Ngôn muội muội cùng lớn lên từ nhỏ. Nếu có thể cưới muội làm thê, trong lòng ta tất nhiên vô cùng vui mừng."