Đông Nhật Ca

Chương 11



Sợi mì còn sống, nước dùng lại mặn, nhưng là tâm ý của Triệu Tử An, ta thật sự không thể từ chối. 

 

Cố nén cảm giác khó nuốt, ta gắng gượng ăn một miếng, vội uống một ngụm trà, rồi miễn cưỡng nói: 

 

"Ngon lắm." 

 

"Vậy là tốt." 

 

"Hai ngày nữa là sinh thần của muội. Hôm nay chúng ta phải lên đường, e rằng khó có thể tổ chức cho muội. Thế nên hôm nay xem như mừng sớm một chút." 

 

"Sau này, sinh thần của muội, năm nào ta cũng sẽ tự tay nấu cho muội một bát mì trường thọ." 

 

Trong giọng hắn mang theo đôi phần thăm dò. 

 

Ta hiểu. 

 

Mà lòng ta, cũng đã có tình cảm với hắn. 

 

"Vậy… Vậy cũng không cần thiết lắm đâu." 

 

Sinh thần mà ăn cái thứ này, chẳng phải cả ngày sẽ khó chịu sao? 

 

"Biên ải không thể so với kinh thành." 

 

"Ta tìm được trâm cài này, xem như quà sinh thần tạm thời." 

 

"Chờ khi trở về kinh, ta sẽ bù cho muội một cái đẹp hơn." 

 

Chạm tay lên cây trâm ngọc vừa được Triệu Tử An cài lên tóc, nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, trong lòng ta tràn ngập vui mừng. 

 

"Đa tạ huynh trưởng."

 

13

 

Hôm nay thực chẳng phải một ngày đẹp trời. 

 

Bầu trời âm u, gió rét căm căm. 

 

Khi ta đẩy cửa trạm dịch bước ra, không khỏi siết chặt áo bào quanh người. 

 

Trước cửa đã đứng sẵn rất nhiều dân chúng, trong tay ai nấy đều nâng theo lễ vật. 

 

"Đa tạ ân nhân, đa tạ nương nương!" 

 

Ta khẽ cúi đầu, nhẹ giọng đáp: 

 

"Mẫu thân đã nghe được rồi, tạ lễ thì không cần nữa. Các vị sống tốt, đó mới là điều bà ấy mong mỏi nhất." 

 

Một phụ nhân lớn tuổi bước lên phía trước, giọng nói chân thành: 

 

"Không được, cô nương. Biên ải nghèo khổ, chẳng có gì tốt đẹp có thể chuẩn bị cho cô. 

 

“Những lễ vật này… là thay nàng chuẩn bị lễ mừng sinh thần năm lên năm cho cô nương." 

 

"Đây là lễ vật năm sáu tuổi." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Đây là lễ vật năm bảy tuổi." 

 

"..." 

 

"Đây là của năm nay. Chúc cô nương mười sáu tuổi sinh thần vui vẻ, gặp được ý trung nhân, từ nay thuận buồm xuôi gió, bình an trăm năm." 

 

Nhìn những món lễ vật được trao đến trước mặt, hốc mắt ta lại đỏ lên. 

 

Ta đưa hộp tro cốt cho Xuân Hạnh cầm, rồi xoay người lại, cúi người hành lễ với dân chúng. 

 

Sau đó, ta lặng lẽ nhận lấy từng món lễ vật ấy. 

 

Giữa đám đông, chỉ có nam tử giữ miếu là quỳ rạp dưới đất, nâng lên món quà sinh thần năm nay, khóc không thành tiếng. 

 

Ta muốn đỡ hắn đứng dậy, nhưng hắn lại không chịu. 

 

"Nương nương đã mất vì cứu ta, thật có lỗi với cô nương, đã khiến cô nương mất đi mẫu thân." 

 

"Không sao đâu." 

 

"Ngươi cũng không cần mãi quỳ trước bà ấy nữa." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Rèn luyện bản thân cho thật tốt, bảo vệ nơi này được bình yên." 

 

"Đó mới là điều bà ấy muốn nhìn thấy nhất." 

 

Khi đặt chân lên xe ngựa, ta ngoảnh đầu lại nhìn họ, cất cao giọng: 

 

"Từ nay về sau, đừng gọi bà ấy là ‘nương nương’ nữa." 

 

"Mẫu thân ta tên là Tống thị Dư Đào." 

 

"Các người nên biết, nàng có họ, có tên." 

 

14

 

Trên đường về, chúng ta lại đón một cái Tết mới. 

 

"Tiểu thư, người mau nhìn kìa!" 

 

Xuân Hạnh tay trái cầm đùi gà lớn, tay phải chỉ vào chiếc đèn hoa đăng đang chầm chậm bay lên trời. 

 

Nhìn ánh mắt nàng lấp lánh như cả dải ngân hà, khóe môi ta bất giác cong lên. 

 

Dõi theo chiếc đèn đã bay đến giữa không trung, ta khẽ cảm thán: 

 

"Năm cũ dần khép lại, người xa vạn dặm chưa về… 

 

“Lại một mùa xuân mới, chẳng biết phụ thân ở kinh thành có khỏe không…" 

 

"Bá phụ vẫn ổn. Trong kinh có người chăm sóc, muội cứ yên tâm." 

 

Ta ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. 

 

Ánh mắt hắn cũng đang dõi theo chiếc đèn hoa đăng, nhẹ nhàng trôi dạt trong màn đêm. 

 

Ta tất nhiên hiểu được hàm ý ấy, liền nở nụ cười. 

 

"Đa tạ huynh trưởng." 

 

"Tiểu Ngôn, ta từ nhỏ đã mất mẫu thân, mấy năm trước, phụ thân cũng qua đời. 

 

“Giờ đây, trong nhà chỉ còn lại đại ca làm chủ. 

 

“Sau khi về kinh, ta sẽ nhờ huynh trưởng đến cửa cầu thân, muội có nguyện ý không?" 

 

Triệu Tử An cúi đầu, nhìn vào đôi mắt thiếu nữ đang ẩn chứa ý cười. 

 

Ta cười đáp: 

 

"Phụ mẫu đặt đâu, mai mối nói gì, huynh trưởng phải nỗ lực đấy." 

 

Người bên cạnh khẽ bật cười trầm thấp: 

 

"Được, nhất định phải cố gắng hơn rồi." 

 

Đến tháng Sáu, cuối cùng chúng ta cũng trở về kinh thành. 

 

Xuân Hạnh dìu ta xuống xe ngựa, người gác cổng vừa thấy ta liền vội vàng chạy vào phủ, vừa chạy vừa hô lớn: 

 

"Lão gia! Lão gia! Đại tiểu thư đã về! Tiểu thư về rồi!" 

 

Triệu Tử An sắp phải rời đi. 

 

Hắn nhìn ta, giọng nói dịu dàng: 

 

"Tiểu Ngôn, muội chờ ta. Ta phải đi phục mệnh trước, sau đó sẽ đến cửa cầu hôn." 

 

Ta gật đầu, khẽ cười: 

 

"Huynh cứ đi đi, ta đợi huynh là được." 

 

Nhìn bóng hắn cưỡi ngựa rời đi, lòng ta có chút bâng khuâng. 

 

Một năm rưỡi đồng hành, nay chia xa, chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. 

 

Phụ thân vội vã từ trong phủ bước ra, mắt đã đỏ hoe. 

 

Ta ôm chặt lấy hộp tro cốt của mẫu thân, mỉm cười nhìn người: 

 

"Phụ thân, con đã đưa mẫu thân trở về rồi."