Đông Nhật Ca

Chương 4



"Phụ thân, đợi con mang mẫu thân trở về." 

 

Ta kéo chặt áo choàng, bước lên xe ngựa, không dám ngoảnh đầu. 

 

Chỉ đến khi bánh xe lăn qua cổng phủ, ta mới ngoái lại nhìn một lần. 

 

Gió thổi lên, cơn gió lạnh thấu xương. 

 

Phụ thân vẫn đứng nguyên ở cổng phủ, thật lâu không hề cử động. 

 

Xe ngựa vượt qua cổng thành, mẫu tử Từ gia đứng đó, nhìn theo bóng xe xa dần, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ không nỡ. 

 

"Dư Đào chỉ có mỗi đứa con gái này, thật đáng tiếc…" 

 

Nhìn xe ngựa khuất xa, Từ Cảnh Văn chậm rãi mở miệng: 

 

"Ta đã sai người đi theo bảo hộ nàng đến biên ải. Còn có thể đến được hay không, phải xem số mệnh của nàng." 

 

Hắn đích thực có chút không nỡ, bao năm bầu bạn, sao có thể hoàn toàn vô tình? 

 

Chỉ trách, gia thế của A Ngôn đối với hắn chẳng có lấy một chút lợi ích…

 

05

 

Xe ngựa vừa rời khỏi thành chưa được mười dặm, Thương Di Ninh đã không thể chờ đợi thêm. 

 

Bốn phía vang lên tiếng binh khí giao tranh, sát khí tràn ngập. 

 

Bên trong xe ngựa, ta siết c.h.ặ.t t.a.y Xuân Hạnh, nhẹ giọng nói: 

 

"Ngốc quá, ta đã bảo ngươi đừng đi theo, ngươi xem, hôm nay ta e rằng khó mà sống sót." 

 

"Tiểu thư, nô tỳ hiểu cả. Nô tỳ theo tiểu thư lớn lên, tiểu thư đi đâu, nô tỳ sẽ theo đó." 

 

Xuân Hạnh dù gì tuổi cũng còn nhỏ, dù đã sớm biết trước kết cục, nhưng vẫn không khỏi run rẩy vì sợ hãi. 

 

"Ngươi phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kiếp sau chúng ta làm tỷ muội ruột thịt." 

 

Tiếng binh khí va chạm bên ngoài dần thưa thớt, tất cả đã đi đến hồi kết. 

 

Khi tấm rèm xe bị vén lên, ta đang ôm chặt Xuân Hạnh đang run lẩy bẩy trong lòng. 

 

Khoảnh khắc thanh đao giáng xuống, ta rút con d.a.o giấu trong tay áo, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào tim kẻ trước mặt. 

 

Máu nóng văng đầy trên mặt, nhưng giờ đây, ta không thể sợ hãi. 

 

Trong đầu ta chỉ có một ý niệm—Ta muốn sống, ta phải sống! 

 

Ta nhặt lấy thanh đao trên đất, kéo Xuân Hạnh lao ra khỏi xe ngựa. 

 

Bên ngoài, xác c.h.ế.t ngổn ngang. 

 

Ngoài những hộ vệ ta thuê, còn có thêm vài t.h.i t.h.ể áo đen. 

 

Kẻ đang dọn dẹp chiến trường thấy ta kéo Xuân Hạnh ra ngoài, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, vội chạy đến lật rèm xe ngựa lên. 

 

"Chết tiệt! Nó g.i.ế.c lão Tam rồi!" 

 

Một tiếng quát giận dữ vang lên, đám sơn tặc lập tức tụ tập lại. 

 

Ta kéo Xuân Hạnh, liều mạng chạy trốn. 

 

Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, chưa đến trăm mét đã bị đuổi kịp. 

 

Ta cầm đao vung loạn xạ, Xuân Hạnh nấp sau lưng ta, run lên bần bật. 

 

"Không ngờ lão Tam lại c.h.ế.t trong tay một nha đầu như ngươi." 

 

Đám người từ từ ép sát, tay cầm đao của ta cũng không ngừng run rẩy...

 

"Đại hiệp, kẻ mua chuộc các người đưa bao nhiêu bạc, ta trả gấp đôi, không, gấp ba!" 

 

"Hừ, ngươi g.i.ế.c huynh đệ của ta, hôm nay dù có thế nào cũng phải chết!" 

 

"Đại hiệp, xin tha mạng! Toàn bộ gia sản của ta đều có thể dâng cho các người, ta chỉ cầu một con đường sống!" 

 

Nhìn bước chân bọn chúng vẫn không hề dừng lại, ta triệt để tuyệt vọng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ánh đao sáng rực kề sát trước mắt, ta nhắm chặt hai mắt, cam chịu số phận. 

 

"Vút!" 

 

Một tiếng xé gió vang lên. 

 

Gương mặt ta lại lần nữa cảm nhận được sự ấm nóng. 

 

Nhưng đợi thật lâu, vẫn không thấy cơn đau ập đến. 

 

Ta khẽ mở mắt. 

 

Đám sơn tặc hung ác ban nãy giờ đã hóa thành những t.h.i t.h.ể lạnh băng. 

 

Ta mơ màng nhìn khung cảnh trước mắt, giơ tay chạm vào gương mặt vấy đầy m.á.u tươi. 

 

"Ta… sống rồi sao?" 

 

Xuân Hạnh đã sợ đến mức ngất xỉu từ lâu. 

 

Lúc này, ta mới nhận ra, cách đó vài trượng có hai nam tử cưỡi ngựa. 

 

Người đi đầu khoác một chiếc áo choàng mùa đông màu trắng bạc, mày kiếm mắt sáng, dung mạo còn rực rỡ hơn cả tiên nhân trên trời. 

 

Trong tay y, vẫn còn nắm chặt một cây cung. 

 

Khoảnh khắc ấy, ta mới thực sự cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống. 

 

Cả người vô lực ngã xuống đất, ta bật khóc nức nở: 

 

"Ta sống rồi… Ta thực sự sống rồi…" 

 

Ta bò đến bên Xuân Hạnh, lay người nàng mấy lần, đến khi nàng dần tỉnh lại. 

 

"Xuân Hạnh, chúng ta sống rồi! Chúng ta thực sự sống rồi!" 

 

Xuân Hạnh dường như không dám tin, ôm chặt lấy ta, chỉ đến khi nghe được nhịp tim ta, nàng mới òa lên khóc nức nở. 

 

Hai chúng ta dựa vào nhau một hồi lâu, lúc này mới nhớ đến ân nhân cứu mạng. 

 

Vội vàng đứng dậy, chỉnh trang y phục, cúi người hành lễ với hai vị công tử. 

 

"Đa tạ hai vị công tử đã ra tay tương trợ." 

 

Nhưng chờ thật lâu, cũng không nghe thấy hồi đáp. 

 

Chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, tiếng vó ngựa đã từ từ tiến gần. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Một chiếc khăn tay trắng tinh xuất hiện trước mặt ta. 

 

"Lau đi." 

 

"Đa tạ đại hiệp."

 

06

 

Chiếc khăn tay trắng tinh đã thấm đầy máu, thực không tiện trả lại. 

 

Khi ta còn đang cúi đầu suy nghĩ xem nên lấy gì để đền bù, vị công tử áo bào trắng bạc kia đã cất lời. 

 

"Một cô nương dẫn theo một nha hoàn mà dám một mình lên đường, gan cũng thật lớn." 

 

"A?" 

 

"Ta hỏi, ngày đầu năm mới có chuyện gì gấp gáp đến mức phải rời thành?" 

 

"À phải, ta muốn đi đón mẫu thân về nhà." 

 

"Mẫu thân của cô nương ở đâu?" 

 

"Biên ải, ở biên ải." 

 

"Cô nương có biết biên ải cách kinh thành bao xa không? Mà lại chỉ hai nữ tử yếu ớt như vậy?" 

 

Công tử áo đen đi cùng hắn hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy khó tin.