Đông Nhật Ca
"Ta biết. Nếu bây giờ xuất phát, đại khái đến tháng Sáu có thể đến nơi. Đón mẫu thân trở về, hẳn là kịp sum vầy vào năm sau."
Nói đến đây, ta khẽ cười tự giễu:
"Công tử xem, vốn dĩ đâu phải chỉ có hai chúng ta. Ban đầu, chúng ta còn có gia đinh, có hộ vệ thuê theo. Nhưng bây giờ… tất cả đều đã chết."
Hai người trước mặt tựa hồ mới sực nhớ ra điều gì.
Công tử áo đen thấp giọng lẩm bẩm:
"Ngày đầu năm mới, sao lại có sơn tặc xuất hiện?"
Trên mặt ta vẫn giữ nụ cười hờ hững.
"Ai mà biết được? Có lẽ là thiếu bạc chăng."
Triệu Tử An có chút ngạc nhiên.
"Cô nương không sợ sao?"
Cô nương trước mặt thoạt nhìn mềm mại, yếu đuối, vậy mà lại có gan dạ như thế.
"Sợ chứ. Nếu hôm nay không có hai vị công tử, ta và Xuân Hạnh cũng đã bỏ mạng nơi này."
Đôi mắt tiểu cô nương long lanh sáng rực, Triệu Tử An sững người trong chốc lát, rồi chỉ vào xe ngựa, nói:
"Lên xe đi, đúng lúc bọn ta cũng có việc đến biên ải, xem như kết bạn đồng hành."
Biên Sách trợn mắt nhìn chủ tử, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bọn họ rõ ràng là nhận lệnh đi Giang Nam cơ mà!
Nghe Triệu Tử An nói vậy, Tống A Ngôn vui mừng khôn xiết.
"Đa tạ công tử! Dám hỏi quý danh công tử?"
"Ta lớn hơn muội vài tuổi, họ Triệu, tự là Tử An. Muội có thể gọi ta là huynh trưởng. Còn muội?"
"Tống A Ngôn. Đa tạ Tử An huynh trưởng."
Biên Sách đành nhận mệnh, trở thành phu xe, ngồi phía trước cầm cương, vừa đánh xe vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Chủ tử, người đã nhận lệnh rồi mà, sao có thể tùy tiện đi biên ải?"
Triệu Tử An chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ cưỡi ngựa, theo sau chiếc xe ngựa lắc lư, dần khuất xa trong màn tuyết trắng…
07
May mắn là đã qua được cửa ải nơi ngoại thành, ta thầm thở phào một hơi.
Đêm đầu tiên buông xuống, chúng ta dừng chân tại một quán trọ cách kinh thành ba mươi dặm.
"Tiểu thư, có cần gửi thư về báo bình an cho lão gia không?"
"Không cần đâu, tin tức của ta e rằng đã sớm truyền về kinh, hà tất phải khiến người thêm thương tâm?"
Xuân Hạnh khựng lại một chút, rồi thở dài:
"Mới chỉ rời khỏi kinh thành, biên ải còn xa xôi, hành trình này biết phải làm sao đây..."
"Thuận theo ý trời mà thôi. Hôm nay may nhờ có Tử An huynh trưởng, nhất định phải tìm cơ hội báo đáp."
"Vâng, nhưng tiểu thư đã kinh sợ cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi cho tốt."
Trên mái nhà, Biên Sách lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện của chủ tớ hai người, lòng cảnh giác cũng giảm đi đôi chút.
"Hai vị cô nương ấy quả thực đang đến biên ải, chỉ là… dường như đã sớm lường trước con đường này đầy rẫy nguy hiểm."
Triệu Tử An nghe xong, khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:
"Quan sát thêm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Biên Sách khẽ gật đầu, thân ảnh chớp mắt đã ẩn vào màn đêm.
Trời khuya, tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh, bất cứ động tĩnh nào cũng trở nên chói tai đối với người luyện võ.
Triệu Tử An khoác ngoại bào, đứng dậy.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng giao đấu đột nhiên im bặt.
Biên Sách gõ nhẹ lên cửa…
"Đã xử lý sạch sẽ, ba người, không phải nhắm vào chủ tử."
Triệu Tử An có chút bất ngờ.
"Ồ?"
"Dường như là nhắm vào vị cô nương kia."
"Thú vị thật. Nàng ta đã tỉnh chưa?"
"Trong phòng không có động tĩnh gì, hẳn vẫn đang say giấc."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ta biết rồi."
Triệu Tử An có chút khó hiểu.
Một cô nương chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, chỉ dẫn theo một nha hoàn bên người, sao lại có người muốn lấy mạng nàng?
***
Còn ta, vẫn chẳng hay biết gì.
Ngày hôm sau, trời trong xanh rạng rỡ.
Lúc ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi mới phát hiện tuyết đã rơi suốt đêm qua, mặt đất phủ một lớp áo trắng tinh, che lấp toàn bộ dấu vết còn sót lại.
"Đêm qua ngủ có ngon không?"
Triệu Tử An khoác áo bào trắng, bên ngoài choàng thêm một tấm áo choàng đen, từ từ bước xuống lầu.
"Đêm qua không mộng mị, ngủ rất ngon. Còn huynh trưởng?"
"Cũng không khác lắm."
"Huynh trưởng dùng chút điểm tâm đi, sưởi ấm người."
Triệu Tử An vừa ngồi xuống đã cất giọng hỏi:
"Tống cô nương, muội có gấp không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến ta hơi sững người.
"Gì ạ?"
"Ta hỏi, muội có gấp không, chuyện đến biên ải ấy?"
Lúc này, ta mới hiểu ý của hắn.
"Cũng không quá vội."
"Vậy sao? Ta có việc gấp cần vòng qua Giang Nam một chuyến. Nếu muội sốt ruột, có thể đi trước một bước."
Ta vừa nghe xong liền giật mình kinh hãi.
Tử An huynh trưởng võ nghệ cao cường, chẳng phải người tầm thường.
Thương Di Ninh tuyệt đối không dễ dàng buông tha ta như vậy, nếu một mình đơn độc trên đường, liệu ta còn có thể sống sót sao?