Đồng Quy

Chương 11



Hắn cười lạnh: "Ngươi cứ đi đi, bổn vương có cách để ngươi cùng xuống làm mồi cho Tiểu Hắc."  

 

Ta lập tức rụt về: "Thiếp chỉ đùa thôi mà! Thiếp nào nỡ để vương gia chịu khổ thêm chứ? Chàng bị thương một, lòng thiếp đau mười, hu hu hu..."  

 

"Đừng diễn nữa."  

 

"Được thôi."  

 

Sở Túc nằm xuống gối, nhắm mắt thở dài: "Chỉ là như vậy, bổn vương đã thất hứa với Lan Châu. Xem ra phải tìm một bảo vật khác để xin nàng ấy tha thứ. Tất cả là tại ngươi."  

 

*

 

Ta do dự, không biết có nên nói hay không.  

 

Cuối cùng, ta nhẹ giọng: "Vương gia, Lan Châu... đã qua đời rồi. Ta muốn lấy viên đá quý này, không phải cho mình, mà là để hoàn thành di nguyện của nàng ấy."  

 

Sở Túc mở mắt ra.  

 

Ta lựa chọn nói ra một phần sự thật.  

 

"Khi Lan Châu hấp hối, ta tình cờ ở bên nàng ấy. Vì vậy ta muốn giúp nàng ấy lấy lại di vật cuối cùng. Thi thể nàng ấy vẫn ở bãi tha ma, nếu chàng không tin, ta có thể đưa chàng đến xem."  

 

Sở Túc khẽ cười, nhưng không rõ là cười lạnh hay chế giễu:  

 

"Vậy ngươi không nói mình là thị nữ của Lan Châu nữa sao?"  

 

Ta chọc thủng rồi thì vứt luôn cái nồi: "Dù sao vương gia cũng không tin mà."  

 

"Thế còn khuôn mặt này của ngươi..."  

 

Hắn giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má ta, rồi dừng lại ở khóe mắt.  

 

Dường như hắn đang tìm kiếm dấu vết dịch dung.  

 

Ta mặc kệ hắn chạm vào.  

 

Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng lướt qua một ý nghĩ chưa từng có.  

 

*

 

"Ánh mắt của ta không tà ác như ngươi."  

 

"Ngươi biết vung roi không?"  

 

"Bổn vương đúng là hồ đồ, lại đi phí thời gian trên người ngươi."  

 

"Sở Túc thích ngươi. Nếu không còn được gặp ngươi nữa, ngài ấy sẽ rất đau lòng."  

 

…  

 

Ta hy vọng mình là Phù Lê, cũng hy vọng mình không phải nàng ấy.  

 

Cuối cùng, ta bình tĩnh nói: "Đây là mặt thật của ta, ta vốn dĩ đã trông như vậy."  

 

Ngón tay Sở Túc chậm rãi rời khỏi gương mặt ta.  

 

Hắn hạ giọng: "Đã mạo phạm rồi."  

 

*

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ta nằm bên cạnh hắn.  

 

Hắn dời sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách.  

 

Ta giả vờ không nhận ra sự cô đơn của hắn, nhẹ giọng nói: "Vương gia đừng quên bắt gã tra nam và đám cướp đó, báo thù cho Lan Châu."  

 

Hắn đáp: "Được."  

 

*

 

Ta nhắm mắt lại.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-quy/chuong-11.html.]

Đây là khoảnh khắc gần gũi nhất giữa ta và Sở Túc trong suốt năm ngày qua.  

 

Nhớ lại nữ quỷ kỹ nữ mà ta từng siêu độ.  

 

Nàng ấy đã nói: "Khoảng cách xa nhất trên đời, chính là âm dương cách biệt với người thân yêu."  

 

Người c.h.ế.t đau khổ.  

 

Nhưng kẻ sống sót còn đau khổ hơn.  

 

Vì phải mang theo ký ức về người đã khuất mà tiếp tục sống.  

 

Vì ở lại thành trì nàng từng lớn lên, sống trong căn nhà nàng từng ở, đàn khúc nhạc có liên quan đến nàng.  

 

Nên càng đau khổ hơn.  

 

*

 

Ta chỉ còn mười bốn ngày.  

 

Hoặc là ở lại âm phủ vĩnh viễn.  

 

Hoặc là tan thành tro bụi.  

 

Dù là kết cục nào…  

 

Ta cũng không thể ở lại dương gian.

 

11

 

Sau khi siêu độ xong cho Lan Châu, ta ngồi chờ suốt một ngày ở bãi tha ma.  

 

Coi như thử vận may, biết đâu có thể gặp thêm một cô hồn dã quỷ nào nữa.  

 

Đáng tiếc, vận may của ta trước giờ vẫn chẳng ra gì, ngoại trừ mấy ngày gần đây gặp được Sở Túc.  

 

Khoan đã… tại sao ta lại nói là "trước giờ"?  

 

Mang theo những suy nghĩ hỗn loạn, ta quay về.  

 

*

 

Lúc hoàng hôn buông xuống, trước cổng vương phủ có một bé gái đang đứng, rụt rè nhìn ta.  

 

Ta: "..."  

 

Đây chính là chân lý “tìm mòn gót sắt chẳng thấy, đến lúc không tìm lại tự đến tay” sao?!  

 

Ta gắng gượng kiềm chế bản thân, cố gắng nặn ra một nụ cười sao cho không giống kẻ chuyên bắt cóc trẻ con.  

 

Bước lên phía trước, ta cúi người xuống: "Bé con, đến tìm ta sao?"  

 

Bé gái lắc đầu, chỉ ra sau lưng, nơi có vương phủ sừng sững: "Chỗ này âm khí nặng, ta ở đây thấy dễ chịu."  

 

…  

 

Sở Túc, ngươi đúng là tuyệt lắm.  

 

Ta hỏi: "Muốn để tỷ tỷ đưa muội đi đầu thai không?"  

 

**

 

Bé gái tên Hoán Hoán, c.h.ế.t đuối, hưởng dương bảy tuổi, không nhớ cha mẹ ruột là ai.  

 

Hoán Hoán chỉ muốn lấy lại món đồ chơi của mình.  

 

Ta nghĩ, chuyện này dễ mà, cứ giao cho tỷ tỷ là được.  

 

Ta cười: "Đồ chơi của muội rơi ở đâu?"  

 

Hoán Hoán giơ tay lên, chỉ về phía hoàng cung.