Ta: "…"
*
Khi đèn đuốc trong phủ vừa lên, cũng là lúc Sở Túc từ trong cung bận rộn công vụ trở về.
Hắn vừa cởi nửa tấm áo lông hồ ly, liền dừng lại tại chỗ.
Khẽ phất tay ra hiệu cho cung nữ đang giúp hắn cởi áo lui xuống.
Hắn nghiêng tai về phía ta: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Ta nghiêm túc nói: "Tháo dỡ hoàng cung."
"..."
Sở Túc cười lạnh: "Ngươi muốn c.h.ế.t sao?"
"Không cần dỡ toàn bộ, chỉ cần phá một tòa hoa viên là được."
"Ngươi muốn c.h.ế.t thì cứ nói thẳng, bổn vương lập tức giúp ngươi toại nguyện."
"Không dỡ, ta thật sự có thể sẽ c.h.ế.t đó."
"Cái gì?"
"Vương gia, chàng giúp hay không giúp đây~"
Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, rồi hừ lạnh, khoác lại áo hồ ly lên người.
*
Cung đạo thâm sâu, ta lặng lẽ đi theo sau hắn, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại.
Sở Túc nhíu mày: "Nhìn cái gì?"
Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoán Hoán đang lặng lẽ theo sau, đáp: "Không có gì."
*
Tiểu hoàng đế vừa tròn mười mấy tuổi, quả nhiên vẫn là một đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu.
Cậu nhóc vội vã bước ra từ tẩm cung, nhìn hoàng thúc của mình: "Hoàng thúc muốn sửa hoa viên giữa đêm hôm khuya khoắt cũng không phải không được… Nhưng mà… tại sao?"
Sở Túc: "Ta cũng không biết vì sao, bệ hạ cứ coi như ta phát điên đi."
Hoàng đế nhỏ vừa triệu gọi thợ làm vườn, đồng thời cũng gọi cả thái y đến.
Đúng là một đứa trẻ hiếu thuận.
Cậu ta nhìn ta: "Thẩm thẩm khỏe ạ."
Lại còn lễ phép nữa.
Gió lạnh thấu xương, đám thợ làm vườn và thị vệ đào lên từ dưới lòng hồ trong hoa viên hơn mười rương châu báu, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Ta trừng mắt nhìn Hoán Hoán, kẻ vô hình đối với tất cả mọi người ngoài ta: "Muội gọi cái này là đồ chơi?"
Tiểu hoàng đế nhặt lên một viên minh châu trong đó, trên bề mặt có khắc chữ "Hoán": "Cái này hình như là di vật của công chúa tiền triều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tiền triều trong miệng cậu ta chính là Yến quốc.
Năm đó quân Tề tấn công thành, hoàng tộc Yến quốc bận lo chạy trốn, chẳng ai còn tâm trí lo liệu cho kẻ khác.
Những châu báu không kịp mang theo đều bị chôn xuống đất, cũng như những nữ nhi không kịp mang theo đều bị vứt bỏ.
Không rõ Hoán Hoán là vô tình rơi xuống nước hay bị hại…
Dù sao cũng chẳng ai nhớ tới việc cúng tế cô bé, khiến cô bị lưu lại nhân gian trở thành cô hồn dã quỷ.
Nếu còn sống, năm nay Hoán Hoán cũng đã mười bảy tuổi.
Tiểu hoàng đế thở dài cảm khái, nói rằng sáng mai sẽ phái người xuống nước tìm kiếm, nếu di cốt của tiểu công chúa còn đó, nhất định phải đưa ra mai táng tử tế.
Hoán Hoán nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy bất ngờ.
Ta lại nói: "Bệ hạ, người đúng là một đứa trẻ giả tạo. Năm đó chính quân Tề các ngươi đánh hạ Yến quốc, giờ lại ở đây mèo khóc chuột làm gì?"
Tiểu hoàng đế phản bác: "Không phải vậy, thẩm thẩm sai rồi."
"Năm đó đánh Yến quốc là ông nội ta, có liên quan gì đến ta đâu."
Ta: "..."
Cậu ta tiếp: "Hơn nữa, Yến đế tàn bạo, khiến bách tính lầm than, diệt vong cũng là tự chuốc lấy. Hiện tại thiên hạ thống nhất, dân chúng an cư lạc nghiệp, nói một câu không biết xấu hổ thì, đây đều là công lao của Tề quốc chúng ta."
Ta: "Đúng là không biết xấu hổ thật."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tiểu hoàng đế: "Hoàng thúc dạy ta nói thế đấy."
Sở Túc: "Ta không dạy ngươi cãi lại trưởng bối."
Tiểu hoàng đế lè lưỡi: "Đúng rồi, hoàng thúc, làm sao người biết được bên dưới có châu báu?"
Sở Túc chuyển ánh nhìn sang ta, ý vị sâu xa: "Đúng vậy, ta làm sao mà biết?"
Tiểu hoàng đế thắc mắc: "Lẽ nào hoàng thúc mới kết giao với người hoàng thất Yến quốc?"
Sở Túc tiếp tục nhìn ta: "Câu hỏi hay. Ta cũng muốn biết nàng có phải không?"
Ta chột dạ cúi đầu.
Tiểu hoàng đế nói: "Theo lý mà nói, số châu báu này nên nhập vào quốc khố."
Sở Túc chỉ vào ta: "Giao cho nàng."
Tiểu hoàng đế: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Tiểu hoàng đế: "Hoàng thúc, người bình tĩnh lại đi! Không thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả được, loại nữ nhân xúi giục người phạm pháp vì tiền như thế này không thể giữ lại!"
"Thần không muốn về sau lớn lên phải tranh quyền đoạt vị với hoàng thúc đâu, mà thần còn chưa lớn nữa!"
Sở Túc: "Dùng tài sản tương đương đổi lấy."
Tiểu hoàng đế: "Vậy thì được."