Đồng Quy

Chương 13



Cậu ta vừa định ra lệnh cho thị vệ đưa châu báu về vương phủ, Hoán Hoán bỗng chỉ vào một thứ, nói với ta: "Muội tìm được rồi, ở kia kìa."  

 

Ta cúi xuống nhặt lên một chiếc chong chóng cũ kỹ, đã mục nát.  

 

Ta nói: "Không cần nữa, ta chỉ cần thứ này thôi."  

 

*

 

Khi rời đi, tiểu hoàng đế thì thầm thật to với Sở Túc:  

 

"Hoàng thúc, nữ nhân tham tiền đã đáng sợ rồi, nhưng nữ nhân giữ châu báu bên cạnh lại chẳng thèm lấy một đồng càng đáng sợ hơn! Người cân nhắc đổi một vị thẩm thẩm khác đi?"  

 

Sở Túc bảo cậu ta "về ngủ đi."  

 

*

 

Sau khi trở về vương phủ, ta nhân lúc Sở Túc đang tắm rửa, đem chiếc chong chóng đốt đi để tiễn Hoán Hoán.  

 

Vào phòng, Sở Túc ngồi tựa đầu giường, chăm chú nhìn ta: "Nàng có gì muốn giải thích với ta không?"  

 

Ta nghiêm túc nói: "Ta mắc bệnh điên."  

 

Hắn: "Loại bệnh điên chỉ phát tác khi có liên quan đến Phù Lê sao?"  

 

Ta xoa xoa tay: "Ai da, lạnh quá."  

 

Sở Túc: "..."  

 

Hắn bất đắc dĩ vẫy tay gọi ta lại. Ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đám mắt xanh lè của lũ quỷ đang lăm le dòm ngó.  

 

Có tự giác chút đi, ta lập tức nhảy lên giường.  

 

Không kịp đề phòng, Sở Túc nắm lấy tay ta.  

 

Hắn đặt tay ta vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng sưởi ấm: "Nàng có muốn làm chính phi của ta không?"  

 

"Cảm ơn lời mời," ta dứt khoát nói, "Ta từ chối nhé."  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

*

 

Nửa đêm, ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Sở Túc.  

 

Ta khẽ động đậy, giọng hắn mơ hồ vang lên trên đỉnh đầu ta: "Đừng cử động… Sao nàng vẫn lạnh thế này?"  

 

Ta không thể ở lại đây nữa.  

 

Ta nói: "Sở Túc, cầu xin chàng, ngày mai hãy tấu cho ta một khúc 《Đồng Quy》."  

 

Hắn đáp: "Được."

 

12

 

Ngày hôm sau.  

 

Vườn hoa trong vương phủ.  

 

Sở Túc điều chỉnh dây đàn, trước mặt hắn là khóm hoa nơi người khác không thể thấy.  

 

Sau bụi hoa ấy, lão say ôm vò rượu, ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu chờ đợi.  

 

Ta đứng bên cạnh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.  

 

Hình ảnh lão say khiến ta nhớ đến một người—sư phụ của ta.  

 

Phải, ta chắc chắn từng có một vị sư phụ.  

 

Sở Túc ngước mắt, nghiêng đầu liếc ta một cái, rồi để những âm thanh trong trẻo từ đầu ngón tay tuôn chảy xuống mặt đàn.  

 

Tiếng đàn vừa vang lên, ta càng thêm chắc chắn rằng ta từng có một vị sư phụ.  

 

Một bậc danh gia trong thiên hạ, được gọi là Tam Si—si nhạc, si cờ, si rượu.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

*

 

Con hẻm đá xanh, mưa phùn lất phất, ta đến bái phỏng.  

 

"Nước Yến nguy nan, cầu tiên sinh dạy ta cách cứu nước."  

 

Ông ấy nói: "Cứu nước ta không biết, ta chỉ biết vui chơi."  

 

"Nếu thiên hạ ai ai cũng có thể vui chơi như tiên sinh, thế giới này hẳn sẽ thái bình."  

 

Nghe vậy, ông ấy ngẩng đầu nhìn ta, lát sau cười sảng khoái:  

 

"Thôi được, vậy ta cùng công chúa, dạy cho thiên hạ này biết thế nào là không lo không nghĩ."  

 

*

 

Từ đó, ông ấy gọi ta là Phù Lê.  

 

Ông ấy nói: "Phù Lê, nữ tử cũng có thể mang chí hướng sánh ngang mây trời."  

 

Ông ấy nói: "Phù Lê, ta mới quen một người bạn, tửu lượng còn cao hơn ta, ta cam tâm tình nguyện nhường danh hiệu 'Tửu Si' cho hắn."  

 

Ông ấy nói: "Phù Lê, ta đã sáng tác một khúc nhạc, đặt tên là 《Đồng Quy》."  

 

Ta hỏi: "Đồng quy ư? Quy tận sao?"  

 

Ông ấy cười: "Là thiên hạ đại đồng, bốn bể quy về một cõi, tuy khác đường nhưng chung đích đến."  

 

Ta nói: "Tốt, đến khi ngày đó đến, ta sẽ đàn khúc này cho tất cả mọi người nghe."  

 

Ông ấy hỏi: "Sẽ có ngày đó sao?"  

 

Ta đáp: "Sẽ có."  

 

*

 

Không lâu sau, ta lên đường đến kinh đô nước Chu, sư phụ không yên tâm để ta đi một mình, bèn cùng ta xuất phát.  

 

Có người chạy theo phía sau, vừa chạy vừa gọi to:  

 

"Lão già! Ông để quên cây đàn của mình kìa!"  

 

Sư phụ ta ngoảnh lại cười:  

 

"Ta cố ý để lại cho ngươi, chờ ta quay về, cùng nhau tấu 《Đồng Quy》."  

 

"Sau này không ai quản ngươi nữa, ngươi nhớ uống ít rượu thôi."  

 

Người kia hờ hững đáp:  

 

"Chờ thì chờ, nói rồi đấy nhé, nhất định phải quay về."  

 

*

 

Năm ấy, ta mười lăm tuổi.  

 

*

 

Kinh đô nước Chu quanh năm mưa gió, sư phụ ta tuổi đã cao, năm sau liền qua đời ở đó.  

 

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông ấy bảo:  

 

"Phù Lê, con có biết không?"  

 

"Một khúc nhạc hay có thể vang tận chín tầng trời, cũng có thể thấu tận hoàng tuyền."  

 

"Nó cũng có thể đánh thức những ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng con người."  

 

Ta đáp: "Con đã đặt lời cho khúc 《Đồng Quy》 này, không phải do con sáng tác, nhưng con thấy rất hợp. Sư phụ, người đừng ngủ, nghe con đọc nhé."