Nhưng Sở Túc chưa từng thực sự tắm chung với ta, nhất là từ khi ta dạy hắn biết gõ cửa.
Mỗi lần ta tắm, hắn luôn vô tình xuất hiện ngay ngoài cửa, canh chừng giúp ta.
*
Vậy nên ta nói:
"Sở Túc, ta dạy ngươi đàn được không?"
"Khúc này tên là 《Đồng Quy》."
Hắn hỏi: "Là đồng quy ư?"
Ta đáp: "Là thiên hạ đại đồng, bốn bể quy về một cõi, tuy khác đường nhưng chung đích đến."
Hắn nói: "Sẽ có một ngày như vậy."
*
Chung lý tưởng, chung chí hướng, nhưng ta và hắn lại thuộc về hai đất nước khác nhau.
Muốn thực hiện lý tưởng và chí hướng ấy, sớm muộn gì cũng phải giao chiến.
*
Bốn năm bên nhau, đến ngày chia ly, ta mời hắn đi nghe kịch.
Ta muốn thử hắn.
*
Vở diễn hôm đó là《Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài》.
Ta hỏi: "Ngươi hiểu không?"
Hắn đáp: "Không muốn hiểu."
Vậy tức là hiểu rồi.
*
Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau, hắn đã biết ta là công chúa.
Ta nói: "Tên thật của ta là Phù Lê."
"Ngày mai ta phải về Thượng Kinh rồi. Sau này Yến - Tề giao chiến, chỉ mong trong quân đội nước Tề không có ngươi."
Nói xong ta đứng dậy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hắn nói:
"Phù Lê, khúc《Đồng Quy》của nàng chỉ mới dạy ta nửa đoạn, vẫn còn nửa đoạn chưa dạy xong."
Hắn nói:
"Phù Lê, kiếp này đến đây thôi, nếu có kiếp sau..."
Ta cắt ngang hắn:
"Chỉ có những kẻ vô dụng mới trông chờ vào kiếp sau."
"Ta không cần đời sau, ta chỉ cần đời này. Kiếp này đến đây thôi, nhưng ta sẽ mãi mãi nhớ ngươi."
"Sống, ta sẽ quay về bên nhau. Chết, ta sẽ mãi thương nhớ ngươi."
*
Năm thứ hai sau khi trở về nước Yến, ta dẫn quân diệt Chu.
*
Đệ đệ ta lên ngôi, hỏi ta khi nào sẽ diệt Tề.
Hắn nóng lòng muốn trở thành thiên hạ chi chủ.
Ta nói: "Lão hoàng đế nước Tề băng hà, tân hoàng vừa đăng cơ, thực lực không bằng trước đây, không thể manh động."
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-quy/chuong-15.html.]
Đệ đệ ta nghe lời gièm pha của kẻ thù chính trị.
Hắn nói: "Tỷ tỷ và hoàng đệ nước Tề—Sở Túc—có tư tình."
"Tỷ tỷ phản quốc, cấu kết địch."
Hắn đoạt binh quyền của ta, tịch thu phủ công chúa, giam ta đến chết.
*
Người duy nhất ta cứu được là một tiểu cô nương vài tuổi.
Ta đẩy con bé ra khỏi phủ bằng một lỗ chó, nói:
"Tiểu Đinh, mau chạy đi. Đợi khi nước Tề thống nhất thiên hạ, nếu muội gặp được Sở Túc, hãy thay ta nói lời cảm ơn."
*
Tiểu Đinh nói:
"Công chúa, người luôn bảo hắn thích người. Nhưng nếu thích, tại sao hắn không đến cưới người?"
*
Ta đáp:
"Ngốc ạ, bởi vì hắn biết, nếu hắn đến cầu hôn ta, ta chỉ càng c.h.ế.t nhanh hơn."
"Hôm nay ta chết, nếu có thể đổi lại tương lai, thiên hạ nữ tử không cần quan tâm biên giới hay thân phận."
"Có thể đường đường chính chính đứng trước người trong lòng mà nói——Ta không gả cho ai khác ngoài chàng."
"Vậy thì ta c.h.ế.t cũng đáng."
*
Ta bệnh c.h.ế.t vào ngày Thượng Kinh thất thủ.
Ngoài lao ngục, có người nói:
"Vị vương gia nước Tề kia, đang lật tung cả kinh thành để tìm một người."
14
Sau khi chết, ta mới biết hóa ra trên đời có Địa Phủ.
Phán quan đại nhân nói, ta chiến công hiển hách, nhưng cũng g.i.ế.c người vô số, công tội bù trừ.
Phán ta phải uống canh Mạnh Bà, chuyển kiếp làm người.
Ta không muốn.
Ta không muốn quên Sở Túc.
So với cái chết, quên lãng còn đáng sợ hơn.
Vì ta chống đối, Diêm Vương tống ta vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt.
Ta ở đó mười ngày, vừa khéo bằng mười năm trên dương gian.
Bọn họ hỏi ta: “Đã đổi ý chưa?”
Ta nói không.
Phán quan đại nhân nói: "Thế này đi, Địa Phủ đang thiếu quỷ sai."
"Ngươi c.h.ế.t ở thế gian này, nếu cho ngươi đi lại trong nhân gian, e rằng khi gặp người quen, ngươi sẽ thiên vị mà không công chính. Vậy nên, tạm thời phải tước đi ký ức của ngươi khi còn sống."
Tạm thời quên đi, là để có thể ghi nhớ vĩnh viễn.
Một vụ làm ăn không lỗ vốn, ta vui vẻ đồng ý.
Ta còn lạc quan nói:
"Thế gian rộng lớn như vậy, sao ta có thể xui xẻo đến mức trùng hợp gặp lại người quen cho được?"
Phán quan đại nhân gật đầu: "Chúng ta cũng không có chủ trương đưa các ngươi trở lại nơi quen thuộc, hoặc đến bên người thân cũ. Cứ yên tâm, xác suất rất thấp."
Ta tin hắn mới là lạ.
Ta đưa mắt nhìn quanh, toàn là người quen.