Tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt.
Ta bừng tỉnh khỏi hồi ức, chợt nhớ đến một câu thầy ta từng nói:
"Một khúc nhạc hay, có thể đánh thức ký ức đẹp nhất trong lòng người."
Dưới tán hoa, lão quỷ say sốt ruột nói: “Lại, lại, lại chỉ đánh một nửa!"
Ta nói: "Để ta."
Sở Túc ngẩn ra, nhường chỗ cho ta.
*
Ta đánh nốt đoạn sau của 《Đồng Quy》, trông thấy lão quỷ say dần tan thành làn khói xanh, trên mặt mang theo nụ cười mãn nguyện mà rời đi.
Chỉ còn lại lão bà bà cuối cùng, ta sẽ có thể viên mãn công đức.
*
Ta vươn vai, đứng lên: “Ha, vương gia, bán nghệ vất vả rồi. Trưa nay ta mời chàng ăn cơm.”
Vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Muốn ăn gì, chân giò được không? Hay cá? Đừng gọi món đắt quá, ta nghèo lắm..."
"Phù Lê."
*
Ta khựng lại.
Xoay người, mỉm cười: “Chàng gọi ai thế? Vương gia, chàng mê muội rồi à? Chàng nhìn gương mặt này xem, nhìn dáng người này xem, công chúa bình thường nào có thể xinh đẹp thế này?”
"Đi nào đi nào, đến giờ rồi, không nhanh là hết chỗ mất."
Sở Túc đứng bất động, nhẹ nhàng nói:
"Phù Lê."
"...”
Ta nghiêm túc nói: "Sở Túc, chàng nhận nhầm người rồi."
"Chẳng phải chính chàng đã tận mắt thấy t.h.i t.h.ể của Phù Lê sao?"
"Người c.h.ế.t thì làm sao sống lại?"
Sở Túc sững sờ.
Một lát sau, hắn lẩm bẩm: "Đúng vậy, tại sao?"
*
Ta cười nói:
"Cho nên, chàng thật sự nhận lầm người rồi.
Khúc 《Đồng Quy》 này vốn là giai điệu của quê ta, ai cũng biết cả. Ta đang nghĩ có khi nào, năm xưa Phù Lê đã lừa chàng, khiến chàng tưởng rằng nó trân quý không?"
*
Khoảng lặng kéo dài.
Sở Túc ngẩng lên, khôi phục nụ cười: "Ái phi nói rất có lý, là bổn vương chấp niệm rồi."
Ngược lại, ta không thể cười nổi.
Dễ dàng bị thuyết phục như vậy, đó còn là Sở Túc sao?
Trừ phi...
Hắn bước đến cạnh ta: "Bổn vương muốn đến tửu lâu đắt nhất, ăn tiệc đắt nhất."
Ta gật đầu: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta nghĩ:
Ta đúng là kẻ tàn nhẫn.
Ta để người yêu ta nhất trên đời này, mất đi ta đến hai lần.
Cuối cùng, để ta yên lòng ra đi, hắn còn phải cố gắng mỉm cười.
*
"Sở Túc." Ta gọi hắn lại.
"Chàng là một vị nhiếp chính vương tốt."
"Thiên hạ cần chàng, tiểu hoàng đế cần chàng, Tiểu Đinh, Triệu thúc, bốn con mãng xà… cây cỏ trong phủ, tất cả bọn họ đều cần chàng."
"Chàng sẽ trường thọ trăm tuổi, an ổn mà già đi."
"Làm ơn, hãy trân trọng sinh mệnh này, bảo trọng bản thân."
Hắn khẽ đáp: "Nhất định."
15
Ban đêm.
Lão bà bà đứng bên cửa sổ, nhìn Sở Túc vùi đầu vào công vụ, hỏi ta:
"Sau khi con chính thức trở thành quỷ sai, sẽ không thể để người sống nhìn thấy nữa, đúng không?"
Ta gật đầu.
"Nếu cả ta và con đều rời đi, sau này ai sẽ bảo vệ con trai ta?"
Ta chỉ lên mái nhà, nơi bốn con mãng xà cuộn mình bất động:
"Đây là những linh vật trừ tà ta cẩn thận lựa chọn, chuyên khắc chế tà ma. Bà không nhận ra gần đây, trong phạm vi năm dặm quanh vương phủ, số lượng quỷ hồn đã giảm đáng kể sao?"
Bà khẽ cảm thán: "Yên tâm được rồi."
"Thôi, đi thôi."
"Khoan đã."
Ta gọi Sở Túc: "Vương gia, ta có một yêu cầu quá đáng."
"Việc tiếp theo ta muốn chàng làm có lẽ hơi hoang đường."
Ta chỉ về phía lão bà bà: "Chàng có thể đứng sang đây, cho ta mượn cánh tay một lát không?"
Sở Túc không hỏi han gì, ngoan ngoãn làm theo.
Lão bà bà kinh ngạc bụm miệng, nước mắt rưng rưng, bàn tay run rẩy đưa ra, hư không ôm lấy hắn.
*
Đi dọc theo con phố dài.
"Chàng có thấy ta có bệnh không?"
Sở Túc đáp: "Lần này thì không thấy."
Hắn trầm ngâm một lát, ánh mắt lướt qua khoảng không bên cạnh, chậm rãi nói:
"Ta thực sự có cảm giác."
"Mỗi lần nửa đêm ta bị ác mộng đánh thức, luôn phát hiện ánh đèn trong phòng đã được ai đó điều chỉnh, cơn gió xuyên qua cửa sổ trở nên ấm áp hơn, bên cạnh dường như có một người mẹ đang ở đó, dù ta không thể nhìn thấy."
Hắn khẽ nghiêng người, chắp tay vái:
"Sở Túc có tài đức gì mà được lão nhân gia quan tâm đến vậy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tại hạ xin đa tạ người, may mắn được tiễn người một đoạn, dù chỉ là sức mọn, vẫn mong người đi đường bình an."