Nước mắt bà lão chảy dài, đôi tay trong suốt nâng khuôn mặt hắn lên lần cuối cùng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Chỉ đến đây thôi."
Ta nhìn theo bóng dáng bà lão dần biến mất nơi ngã rẽ, chậm rãi dừng bước, không biết nên mở lời thế nào.
Sở Túc nhìn ta:
"Nàng cũng sắp đi rồi, đúng không?"
Ta nói: "Ừm, trở về Lâu Lan."
Ta nói: "Đường xa lắm, kiếp này... có lẽ sẽ không quay lại Thượng Kinh nữa."
"Khi nào lên đường?"
"Ngay bây giờ."
Hắn nói: "Được, ta sẽ nhìn theo nàng rời đi."
Ta bước về phía ngã rẽ, chậm rãi, từng bước từng bước.
"Phù Lê."
Giọng Sở Túc vang lên sau lưng ta:
"Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư."
(Sống thì cùng quay về, c.h.ế.t thì mãi vấn vương.)
*
Lần này, ta không phản bác.
Cũng không quay đầu lại.
16
Cuối cùng, ta trở thành một Vô Thường nơi âm giới.
Rất nhiều năm đã trôi qua.
Nhân gian phồn vinh thịnh vượng, bách tính không cần đóng cửa khi ngủ.
Những người cô đơn, già yếu, không nơi nương tựa đều được chăm sóc lúc sống, khi mất đi cũng có người tưởng nhớ.
Cô hồn dã quỷ gần như tuyệt tích.
Ta không có gì tiếc nuối.
Nếu buộc phải nói ra, có lẽ chính là… ta muốn được thăng chức, tăng lương.
Lúc còn sống, ta là một công chúa có chí tiến thủ. Khi c.h.ế.t đi, ta vẫn là một Vô Thường có chí tiến thủ.
Ngày ngày suy nghĩ làm sao để đá bay thượng cấp, giành lấy vị trí của phán quan đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cuối cùng, ta cũng đợi được đến ngày phán quan về hưu.
Ta hỏi phán quan kế nhiệm có phải là ta không?
"Ngươi nghĩ đẹp quá đấy." Phán quan đại nhân nói.
"Muốn làm phán quan – một vị trí quan trọng của địa phủ – lúc còn sống phải có đại công đức, tạo phúc cho bách tính. Ngươi thiệt là thiệt ở chỗ c.h.ế.t quá sớm, chưa đủ tư cách."
"Người kế nhiệm đã được chọn, đừng mơ mộng nữa. Đấy, vừa nhắc đã đến rồi kìa."
*
Ta giận dữ quay đầu, muốn xem thử kẻ không sợ c.h.ế.t nào lại cướp đi vị trí trong mơ của ta.
Bát bách lý Hoàng Tuyền, Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, Vong Xuyên cuồn cuộn chảy.
Giữa dòng người nhốn nháo, ta nhìn thấy Sở Túc.
Đã rất nhiều năm trôi qua.
Từ lần chia ly ấy, ta cố tình tránh xa Thượng Kinh, tuyệt đối không đến đó bắt hồn.
Vậy nên, ta chưa từng gặp lại hắn.
Hắn lặng lẽ bước về phía ta, vẫn là nam phiên Đát Kỷ năm nào.
Ta nói với phán quan:
"Phán quan đại nhân, ngài phân xử giúp ta, một nam nhân mà đẹp đến mức này thì có hợp để làm phán quan không? Hắn ở đây, chẳng phải sẽ khiến nữ quỷ mất hết động lực đầu thai sao?"
Giữa lúc ta nói chuyện, Sở Túc đã đến trước mặt.
Hắn cười rạng rỡ, phong hoa tuyệt đại:
"Phù Lê, đã lâu không gặp."
Ta nói: "Còn có cả nam quỷ nữa."
Khóe mắt ta liếc thấy bà Mạnh Bà háo sắc hơn cả ta đang vung váy, lắc lư chiếc muôi đi tới.
Sở Túc: "Phù—"
"Phù cái gì mà phù!"
Ta kéo tay hắn, chạy đi.
"Ngươi là của ta, nhưng nói trước, nếu ngươi làm cấp trên chèn ép ta, ta chắc chắn không phục!"
Hắn bật cười: "Cứ chờ xem."
*
Sống thì cùng quay về, chếc thì… làm phu thê.
-HẾT-