Nàng nói: "Chủ tử vì vương gia nhà nô tỳ mà cam lòng hy sinh đến mức này, đủ thấy tình yêu của người dành cho vương gia sâu đậm biết bao!"
Ta hỏi: "Mức hy sinh mà ngươi nói là mức nào?"
Nàng đáp: "Là mức vô trung sinh hữu!" (từ không mà tạo ra có) :>>
04
Sở Túc đi đến bên giường, người nồng nặc mùi rượu.
Ta cúi đầu hít sâu, sau đó ngước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy tình ý.
Rồi ta phát hiện... hắn cũng đang cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, như thể muốn câu hồn đoạt phách.
"..." Khổ luyện cả buổi chiều chiêu "sát chiêu liếc mắt", thế mà vô dụng.
Thiếu chút nữa còn bị hắn phản sát.
Là nữ nhân, tuyệt đối không thể thua được.
Thế là ta vươn ngón trỏ, móc lấy đai lưng của hắn, nhẹ nhàng kéo xuống:
"Vương gia~"
Tiểu Đinh bảo, chỉ cần là nam nhân, chiêu này chắc chắn sẽ đốn gục hắn.
Lập tức mềm nhũn xương cốt, ngã vào lòng ta.
Quả nhiên, Sở Túc đổ ập vào lòng ta.
Nhưng mà…
Hắn ngã xuống này, hình như không giống với cái "ngã" mà ta tưởng tượng.
Ta muốn hắn nghiêng ngả si mê, kết quả hắn lại say lăn quay.
Hắn dựa vào lòng ta, đôi má đỏ ửng, đôi mắt dịu dàng mơ màng.
Một tay còn nắm lấy tay ta.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tay nàng thật lạnh."
Ta cứng đờ nặn ra một nụ cười.
Nhân lúc bầu không khí ám muội, ta dịu dàng nói: "Vương gia, thiếp có một yêu cầu, chàng đồng ý với thiếp nhé?"
Hắn nói: "Nàng nói đi."
Ta nói: "Khi thiếp từ Lâu Lan đến đây, có mang theo một quốc bảo, viên lam bảo thạch ‘Tinh Dạ’. Vương gia còn nhớ không? Trả lại cho thiếp được không?"
Hắn cong môi cười: "Nàng muốn gì, ta đều cho nàng."
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết.
Sau đó, hắn lại nói: "Chỉ cần nàng không bao giờ rời khỏi ta nữa, Tiểu Thanh."
Nói xong, hắn lăn ra ngủ mất.
"..."
Tiểu Thanh?
Lại thêm một vị hồng nhan tri kỷ nào nữa đây?
Đến say không biết trời đất gì mà vẫn nhớ thương nàng ta, đủ thấy tình sâu nghĩa nặng.
Muốn ta tìm một Bạch Tố Trinh tặng ngươi không? Cho đại mãng xà siết chếc ngươi luôn nhé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta vỗ mặt hắn: "Vương gia, Vương gia, Sở Túc?"
Đến thời khắc quan trọng mà lại ngủ mất, ngươi có lỗi với điệu múa cởi y phục ta khổ luyện bao lâu nay không?!
"Ít nhất ngài cũng phải nói cho ta biết ‘Tinh Dạ’ ở đâu chứ!"
Sở Túc bất động, ngủ say như chếc.
Ta tức điên, quẳng hắn lên giường, đứng dậy nhìn hắn từ trên xuống.
Trừng mắt nhìn cả buổi, vẫn không có cách nào.
Thôi, tự ta đi tìm vậy.
"Tinh Dạ" dù gì cũng là quốc bảo của Lâu Lan, nhưng Sở Túc đường đường là một vương gia đại quốc, chắc không đến mức lúc nào cũng mang theo bên người.
Có khi nào hắn giấu trong kho báu không?
Ba ngày nay, ta cố ý dò hỏi quản gia và Tiểu Đinh.
Họ nói những thứ quý giá thường cất trong thư phòng của Sở Túc, chỉ có hắn mới vào được.
Ta từng thử xông vào, nhưng dinh thự lớn đều đặt vật trấn trạch trừ tà.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta vừa đến cửa thư phòng thì bị một bức tượng "Thạch Cảm Đương" chặn lại, suýt chút nữa còn bị thiêu cháy.
Ta nhìn Sở Túc, nảy ra ý nghĩ nhập hồn vào hắn.
Nhưng chỉ là nghĩ thôi.
Hiện giờ ta chưa phải là Vô Thường, ở nhân gian không đủ pháp lực để nhập hồn vào người sống.
Thôi bỏ đi, đành để mai tính tiếp.
Ta đẩy Sở Túc vào trong giường.
Ba ngày trước đều là ta ngủ một mình, giờ đột nhiên bên cạnh có thêm một người sống, đúng là không quen chút nào.
Ta nhìn hắn, nói: "Hay là chàng xuống đất ngủ đi?"
"Không nói gì tức là đồng ý nhé."
Kết quả, ta vẫn ngủ rất ngon như mọi khi.
*
Hôm sau trời chưa sáng, ta đã bị một bàn tay lay tỉnh.
Sở Túc ghé sát mặt, sắc mặt không mấy dễ nhìn:
"Nữ nhân, tại sao bản vương lại ngủ dưới đất?"
Ta chớp mắt vô tội: "Thiếp không biết mà?"
"Đêm qua vương gia say rượu, rõ ràng thiếp đã đỡ chàng lên giường.
Thiếp còn sớm chuẩn bị chăn ấm để vương gia ngủ ngon hơn.
Vậy mà chàng lại phụ lòng thiếp?"
Ta mắt ngấn lệ, yếu ớt nói.
Hắn nhìn ta thật sâu, rồi cười nhạt: "Vậy sao?"
"Bản vương bù đắp cho ái phi một chút nhé?"
Hắn vừa nói vừa đè ta xuống giường.