Phản ứng đầu tiên của ta là chống tay lên vai hắn.
Hắn liếc tay ta: "Còn phản kháng? Đây chẳng phải đúng như ý ái phi mong muốn sao?"
Ta gượng cười, chợt thấy cổ mát lạnh.
Sở Túc kề lưỡi d.a.o vào cổ ta, rồi buông ta ra, ngồi lên mép giường.
Mái tóc đen dài của hắn rơi xuống trước mặt, hắn tùy ý vén ra sau, bình thản nhìn ta.
"Ngươi không phải Lan Châu. Nói, ngươi là ai?"
Ta vô tội nói: "Vương gia đang nói gì vậy? Thiếp nghe không hiểu."
"Còn diễn?"
Hắn ấn lưỡi d.a.o vào sâu thêm một tấc.
Ta không sợ chếc, chỉ sợ chếc không xong.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lỡ như đầu ta rơi xuống mà ta vẫn còn sống, hắn chẳng coi ta là yêu quái, rồi gọi đạo sĩ đến bắt ta sao?
Thôi được rồi, ta thành thật khai báo.
"Thiếp đúng là không phải Lan Châu, nhưng vương gia làm sao biết thiếp không phải?"
Hắn nhếch môi cười nhạt: "Bởi vì Lan Châu là do bản vương đích thân thả đi."
Ta nhịn không được văng tục trong lòng: Cmn!
05
Buổi chiều hôm ấy, ta đến bãi tha ma.
Lan Châu nói: "Ngươi nhắc như vậy, ta chợt nhớ ra rồi."
Hóa ra, ở Lâu Lan, nàng có một thanh mai trúc mã, người này luôn theo nàng đến Thượng Kinh.
Vốn dĩ Lan Châu đã không muốn hòa thân, nay lại càng bị hắn làm lay động.
Khi Sở Túc đến dịch quán gặp nàng, nàng lập tức nói rõ ngọn ngành.
Sở Túc đồng ý thả nàng đi.
Nàng thân không một xu dính túi, liền tạm thời cầm cố viên lam bảo thạch "Tinh Dạ" cho Sở Túc, đổi lấy lộ phí chạy trốn, hẹn ngày sau sẽ quay lại lấy.
Ba ngày Sở Túc không về phủ, không phải do hắn hoang phí chè chén, mà là đang quỳ trước bài vị tổ tông trong tông miếu, trả giá cho việc từ hôn và kháng chỉ.
Ai mà ngờ, trước khi hắn kịp quỳ xong, ta—một kẻ giả mạo—đã tự mình gả vào phủ rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Sau khi Lan Châu và thanh mai trúc mã chạy thoát, lại gặp sơn tặc.
Lũ sơn tặc muốn làm nhục nàng, thanh mai trúc mã của nàng quẳng nàng lại rồi bỏ chạy một mình.
Lan Châu tuyệt vọng đến cùng cực, cuối cùng nhảy sông tự vẫn.
Ta nghe xong toàn bộ câu chuyện, bùi ngùi nói:
"Vậy tính ra, Sở Túc cũng coi như người tốt?"
Lan Châu đáp: "Những chuyện khác ta không rõ, nhưng ít nhất trong chuyện của ta, hắn là người tốt."
Lan Châu hỏi: "Ngươi làm sao thuyết phục được Sở Túc không nghi ngờ?"
Ta nhàn nhạt đáp:
"Ta nói ta là thị nữ của ngươi, từ nhỏ đã có dung mạo giống ngươi. Ngươi sợ nếu bỏ trốn, Đại Tề sẽ giận cá c.h.é.m thớt với Lâu Lan, nên mới bảo ta thế thân."
"Hắn tin không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Nửa tin nửa ngờ. Nhưng không sao, cứ mặc kệ hắn có nghĩ nát óc cũng không đoán ra thân phận thật của ta đâu."
Nhìn nụ cười thê lương của Lan Châu, ta chậm rãi nói:
"Ta sẽ báo thù cho ngươi, khiến lũ sơn tặc kia và tên thanh mai trúc mã vô lương tâm đó nhận lấy trừng phạt xứng đáng."
Lan Châu cười khổ, hai hàng huyết lệ chảy dài từ hốc mắt:
"Không quan trọng nữa."
"Nguyện vọng duy nhất của ta, là lấy lại 'Tinh Dạ'."
"Đó là di vật mẹ ta để lại."
Ta gật đầu nhận lời, ngước nhìn trời, lúc này Sở Túc đã vào triều.
Ta mượn cớ ra phố dạo chơi, bây giờ cũng đến lúc phải về rồi.
"Lan Châu, chờ tin tốt của ta."
06
Triệu thúc chặn ta ngay trước cổng phủ, trên tay nâng một khay bạc lộ phí.
"Vương phi… không, Lan Châu cô nương, vương gia có lệnh, cô đã được tự do, muốn đi đâu thì đi."
"Vương gia đã về rồi?"
Chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng là: "Hắn không cần ta nữa?"
Triệu thúc đáp: "Vương gia nói, trong lòng cô tự biết rõ."
"……"
Ta quỳ xuống ngay trước cổng phủ, ánh mắt đầy quyết tuyệt.
Triệu thúc cau mày: "Cô làm gì vậy?"
"Đạo đức trói buộc."
Ta cũng không muốn quay lại, nhưng ta không còn cách nào khác.
Không bao lâu sau, Triệu thúc cung kính đưa Sở Túc ra ngoài.
Vừa thấy bóng hắn, ta lập tức gào khóc:
"Vương gia, đừng bỏ rơi thiếp thân!"
"Những gì công chúa có thể làm, thiếp thân cũng có thể làm! Xin ngài thu nhận thiếp thân đi!"
Sở Túc đứng trên bậc thềm, nhìn ta hồi lâu rồi chậm rãi hỏi: "Nàng có biết dùng roi không?"
Ta chớp mắt: "Da thuộc sao?"
Hắn nhàn nhạt đáp: "Cũng được."
"Vương gia… ngài có sở thích này à?"
—— Ta hoàn toàn không bất ngờ.
Sở Túc khẽ cười, ngoắc ngoắc ngón tay với ta: "Vào đi."
---
Một nén nhang sau.
Sân sau phủ vương gia.
Sở Túc ngồi trước bàn đá, trong tay cầm chén trà do Triệu thúc dâng lên, hứng thú nhìn ta.