Ta nói: "Khoan đã."
Nói thật, ta chẳng giận nổi Tiểu Đinh, dù nàng ta vừa suýt làm ta rối não.
Ta nhìn Sở Túc, chậm rãi nói: "Tiểu Đinh lần đầu đóng vai phản diện, chẳng hay ta có đủ mặt mũi xin cho nàng ấy một lần không?"
Sở Túc bình tĩnh nhìn ta: "Ngươi không có chút tự nhận thức nào sao?"
"……"
Ta tiếc nuối quay sang Tiểu Đinh: "Xin lỗi, ta đã cố hết sức."
Tiểu Đinh: "……"
Nàng ta cắn môi, ánh mắt phức tạp: "Nữ nhân kia, ngươi đừng mơ! Dù ngươi có hào phóng, vui vẻ, lại đáng yêu thế nào—ta cũng sẽ không thích ngươi!"
Rồi cộp cộp cộp chạy biến.
…
Tốt lắm, nàng ấy thích ta rồi.
*
Một cô gái trượng nghĩa như thế, mười năm như một ngày giúp vương gia của nàng giữ tang, quả thật hiếm có.
Ta tận tâm nhận bát thuốc từ Triệu thúc, đưa cho Sở Túc, chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ hắn.
Nhưng chưa kịp mở miệng, hắn đã lên tiếng trước:
"Tại sao bản vương vẫn còn thấy ngươi ở đây? Ai cho phép ngươi lưu lại?"
Được lắm, địa vị của ta còn không bằng Tiểu Đinh.
Ta nói: "Đi cũng được, vậy vương gia có thể đàn một khúc ‘Đồng Quy’ tiễn ta không?"
Dù sao ngoài kia vẫn còn một con quỷ say chờ được độ hóa, được một người tính một người.
"Choang!"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bát thuốc trong tay Sở Túc rơi xuống đất.
Hắn đột nhiên trừng ta, mắt đỏ hoe, ánh nhìn như muốn nuốt sống ta.
Ta tự kiểm điểm: "Ép bệnh nhân biểu diễn nghệ thuật, ta thật quá đáng…"
Bỗng nhiên, hắn tóm c.h.ặ.t t.a.y ta, siết đến mức ta không rút ra nổi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, sự hoảng hốt và rối loạn trên gương mặt hắn khiến ta nghẹn lời.
Hắn khẽ hỏi: "Làm sao ngươi biết khúc nhạc này?"
…
Giờ ta nên giải thích thế nào đây?
—— Hậu viện nhà ngài có một con quỷ say, hắn nói cho ta biết.
Liệu ta có bị coi là kẻ điên rồi trói lại không?
Ta nghiêm túc nói: "Bản nhạc này rất hiếm sao? Không thể nào, ở quê ta rất phổ biến, đặc biệt thích hợp để tiễn biệt người đã khuất."
Hắn nheo mắt: "Quê ngươi ở đâu?"
"……" Ờ ha, quê ta ở đâu nhỉ?
Hắn thấy ta mặt mày hoang mang, chậm rãi buông tay ra: "Ngươi tên gì?"
Ta không suy nghĩ mà đáp ngay: "Lan Châu."
"Bản vương hỏi tên thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-quy/chuong-9.html.]
"……"
Tên thật của ta á? Dưới âm phủ mọi người đều gọi ta là "Chuẩn Vô Thường số 174".
Hắn nheo mắt nhìn ta: "Ngươi trả lời không được? Ngươi mất trí nhớ rồi?"
Ta l.i.ế.m môi: "Nếu ta nói phải, vương gia có thể đồng cảm, đàn một khúc ‘Đồng Quy’ cho ta nghe không?"
Hắn: "Nằm mơ."
Ta: "Vậy cho ta một viên ‘Tinh Dạ’ an ủi nhé?"
Hắn: "Đừng hòng."
Ta: "Thế thì sinh một đứa con với ta đi?"
Hắn: "CÚT!"
Ta thở dài: "Được rồi, vậy bái bai, chúc chàng ngủ ngon mỗi đêm."
Hắn: "Trở lại."
Ta xoay lưng, nở nụ cười chiến thắng.
Ha, nam nhân, chẳng lẽ ta không trị nổi ngài?
*
Sau khi Sở Túc uống thuốc ngủ, ta lặng lẽ hỏi Triệu Quản gia:
"Vương gia yêu thương Phù Lê, vậy Tiểu Thanh là ai?"
Triệu thúc: "Một con rắn cưng."
"……"
"Vương gia nuôi nó mười năm, hai tháng trước bỗng dưng biến mất, đến giờ vẫn còn buồn bã."
…
Tiểu Thanh thực sự là một con rắn.
Nếu ta còn tin lời Tiểu Đinh thêm một câu nữa, ta chính là chó.
Ta quay đầu đi thẳng.
Triệu Quản gia: "Vương phi, người đi đâu?"
Ta: "Chợ chim cảnh."
…
Đi ngang qua vườn hoa, ta hỏi lão quỷ say: "Ngươi nói nơi này trước đây là phủ công chúa, vậy công chúa có phải tên Phù Lê không?"
Lão quỷ gật đầu: "Đúng vậy, nói đến mới nhớ, công chúa nhà ta cũng dữ như ngươi, mở miệng chưa được hai câu đã thích vung roi đánh người."
…
Tung roi…
Nói cho cùng, ta vẫn chỉ là một thế thân.
Ta hít sâu, hỏi tiếp: "Trước khi qua đời, Phù Lê có quan hệ gì với Sở Túc không? Đây có phải là lý do hắn biết đàn ‘Đồng Quy’ không?"
Lão quỷ lắc đầu: "Lúc ta còn sống chưa từng thấy Sở Túc. Mười năm trước nơi này còn là đất của Yến quốc, mà Yến quốc và Đại Tề như nước với lửa, sao công chúa có thể có tình cảm với hoàng tử địch quốc? Đúng là nực cười."
…
Được rồi, ta vẫn nên đi mua rắn thôi.