09
Mặc kệ, cứ ở lại rồi tính sau.
Ta gõ cửa: "Vương gia, Sở Túc, phu quân? Cục cưng? Bảo bối của thiếp?"
Bên trong vọng ra một giọng nói lạnh lùng: "Cút."
Ta: "Thiếp mà cút rồi ai ngủ với chàng? Ai làm thế thân của Tiểu Thanh? Thời buổi này tìm đâu ra diễn viên thực lực như thiếp, diễn xuất đỉnh cao, cát-xê lại thấp. Chỉ cần một viên ‘Tinh Dạ’ là đủ rồi, chàng không thiệt thòi, cũng không bị lừa đâu…"
"Ồn chếc đi được."
Đột nhiên, một giọng nói lạ chen vào:
"Chưa từng thấy quỷ sai nào lắm mồm như ngươi, được rồi, để ta cho ngươi độ hóa là được chứ gì?"
"..." Ta kinh hỉ quay phắt đầu lại.
Giữa luống hoa, một lão quỷ râu ria xồm xoàm đang ôm bình rượu, ngửa mặt nhìn trời đầy chán đời.
"Ngươi tìm người đàn một khúc ‘Đồng Quy’ cho ta nghe, ta sẽ theo ngươi đi."
Tên khúc nhạc này nghe hơi quen tai, nhưng mà…
"Ta không biết đàn, ngươi chịu nghe ta ngân nga vài câu không?"
"Gạt quỷ chắc?"
Lão quỷ nhếch môi: "Phủ đệ này vốn là phủ công chúa Yến quốc, lúc sinh thời ta là môn khách trong phủ. ‘Đồng Quy’ là khúc nhạc do cố hữu của ta sáng tác, chưa từng truyền ra ngoài, ngươi làm sao biết được?"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Lão quỷ chỉ vào cửa phòng Sở Túc:
"Ngươi đi tìm hắn, ta từng nghe hắn đàn khúc này rồi. Chỉ là mỗi lần đàn đến nửa chừng liền dừng lại, rất bực mình."
Ta nhíu mày: "Lão bá, vừa nãy còn nói bản nhạc này chưa từng truyền ra ngoài, vậy Sở Túc làm sao biết đàn?"
Lão quỷ nhún vai: "Ta không biết, nhưng hắn cứ đàn được đấy."
…
Ta hùng hổ đập cửa.
"Sở Túc, ta thực sự rất cần chàng! Bây giờ thiếp không thể thiếu chàng được! Nếu có thời gian, thiếp thậm chí còn muốn cùng chàng ấm giường sinh con đẻ cái!"
Ầm ĩ đến mức cả vương phủ đều nghe thấy.
Bên trong vẫn không một tiếng động.
Người này thật sự có thể nhẫn nhịn đến thế sao?
Tiểu Đinh chạy đến, vẻ mặt hóng hớt vô cùng: "Wow, vương phi đang tỏ tình nồng nhiệt với vương gia, ta đến kịp rồi!"
Ta: "……"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vẫn là Triệu thúc lên tiếng: "Vương gia không phải người thù dai, ngài ấy ở trong đó không có chuyện gì chứ?"
Ầm!
Ta đạp văng cửa ra.
Sở Túc ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Ta vội chạy tới đỡ hắn, nghiêm túc nói:
"Sở Túc, chàng không được chếc! Chàng có chếc cũng không thoát khỏi tay ta đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-quy/chuong-8.html.]
Tiểu Đinh theo sau bổ sung: "Trời ạ! Vương phi của ta có chiếm hữu dục biến thái quá không?"
*
Sáng hôm sau, cả kinh thành đều lan truyền tin đồn:
Tuyển phi chưa đến năm ngày, đã khiến nhiếp chính vương không xuống nổi giường!
…
Ta không sao cả, dù sao ta cũng chếc rồi, có gì mà phải để ý.
Sở Túc thì tức nổ phổi, rõ ràng chỉ là cảm lạnh, thế mà bị đồn thành bất lực.
Hắn không thể nhịn được.
Chiều hôm đó, tác giả của tin đồn—Tiểu Đinh—bị xách đến trước giường hắn.
Sở Túc nhướn mày nhìn nàng: "Ngươi rất rảnh rỗi sao?"
Tiểu Đinh bướng bỉnh hất cằm, chỉ thẳng vào mặt ta:
"Nô tỳ chính là không muốn để nữ nhân này có được vương gia!"
Quá kích thích!
Ta nhìn Tiểu Đinh đầy hứng thú:
"Tiểu Đinh, tuổi còn trẻ, thích ai không thích, lại đi thích một kẻ…"
Sở Túc nhướn mày nhìn ta.
Ta: "Một mỹ nam có phần… khác biệt."
Ba đôi mắt—của Sở Túc, Triệu thúc, Tiểu Đinh—đồng loạt quay sang nhìn ta.
Ta: "……"
Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?
Tiểu Đinh cứng đờ nói: "Thực ra ngươi cũng không tệ… Nhưng ai bảo ngươi thích vương gia, trở thành tình địch của công chúa nhà ta! Ta chỉ có thể nhắm mắt mà ghét ngươi, dẫn ngươi vào con đường lệch lạc, tách ngươi khỏi vương gia!"
Ta bắt ngay từ khóa quan trọng: "Công chúa nhà ngươi?"
Tiểu Đinh nghiêm túc đáp:
"Ta vốn là thị nữ của trưởng công chúa Yến quốc. Mười năm trước công chúa qua đời, Yến quốc diệt vong, vương gia đã thu nhận ta."
Ta gật gù: "Thì ra là vậy."
Tiểu Đinh lại nói: "Công chúa của ta và vương gia tình sâu nghĩa nặng, ta không cho phép bất kỳ ai thay thế công chúa!"
Lúc này, Sở Túc chậm rãi lên tiếng: "Không ai có thể thay thế Phù Lê trong lòng ta."
Ta cũng nghiêm túc nói: "Ta chưa từng muốn thay thế ai…"
Tiểu Đinh lại trừng mắt: "Nói dối! Nhìn ánh mắt ngươi nhìn vương gia đi, chẳng phải giống y hệt công chúa của ta sao?"
Tiểu Đinh lại quay sang ta: "Vừa nãy ta nói ngươi thích vương gia, ngươi cũng đâu có phủ nhận."
Ta đột nhiên không dám nhìn Sở Túc.
Sở Túc khẽ ho một tiếng, thản nhiên nói: "Đủ rồi, Tiểu Đinh, ngươi biết quy củ trong phủ, tự đi lĩnh phạt đi."
Tiểu Đinh tức tối quay người bỏ đi.