Lại ngồi vào chiếc xe quen thuộc, Ôn Thanh Chi nhìn thấy bên cạnh ghế của Cố Trí Lễ còn đặt một chiếc máy tính xách tay và một cặp kính gọng vàng.
Mấy ngày qua chuẩn bị cho lễ đính hôn, lúc nào Cố Trí Lễ cũng có mặt, đến nỗi Ôn Thanh Chi gần như quên mất anh là tổng giám đốc của Tập đoàn Cố thị.
"Xin lỗi đã làm lỡ thời gian làm việc của anh." Ôn Thanh Chi nghĩ tốt hơn hết là nên giải thích một chút: "Tính cách của mẹ em anh cũng hiểu rồi đấy, em thật sự không cản được bà ấy."
Ôn Thanh Chi không muốn xây dựng hình ảnh một người đi làm còn cần anh đưa đón, lúc nào cũng bám dính lấy người khác. Mặc dù cô biết Cố Trí Lễ sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Ôn Thanh Chi vốn rất ghét kiểu tính cách này.
Cô đã sớm là người trưởng thành, không phải đứa trẻ cần người đút cơm mặc quần áo, lúc nào cũng cần người chăm sóc.
Hơn nữa trong mắt Ôn Thanh Chi, điều này căn bản không phải là để hai người vun đắp tình cảm, mà ngược lại là tăng thêm gánh nặng cho một trong hai. Rõ ràng một mình cô có thể làm được, việc gì cứ phải làm phiền người khác.
Từ nhỏ cô đã theo Diêu Sính học thêu, trước nay vốn đã quen tự lập, thật sự không thể hiểu nổi kiểu hành vi dựa dẫm đó.
Cố Trí Lễ nghe ra ý tứ giải thích trong lời cô, anh nghĩ một lúc rồi đáp: "Không phiền, đây là việc anh nên làm."
Một vị hôn phu đủ tư cách sẽ không cảm thấy việc đưa đón vị hôn thê đi làm là phiền phức.
Tuy Cố Trí Lễ nói vậy, nhưng Ôn Thanh Chi vẫn thích cảm giác độc lập hơn. Vì thế khi xe gần đến Phù Dung Diện, cô lại nói: "Anh bảo trợ lý Trần dừng ở cửa Phù Dung Diện là được rồi. Buổi tối em có hẹn bạn ăn cơm, không cần phiền anh đến đón đâu."
Đêm cuối cùng trước khi rời Tô Thành đến Bắc Kinh, cô đã hẹn Hạ Gia Âm đi ăn tối.
Đôi mắt đen đầy ẩn ý của Cố Trí Lễ không bỏ qua vẻ nhẹ nhõm thoải mái hiện lên trên mặt cô gái khi nói ra những lời này. Không hiểu sao trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác khó chịu kì lạ, nhưng chỉ thoáng qua rồi bị đè nén xuống, biến mất hoàn toàn.
Giọng Cố Trí Lễ vẫn ôn hòa như cũ: "Được, chú ý an toàn, về nhà sớm nhé."
Ôn Thanh Chi hài lòng bước vào Phù Dung Diện.
Cô vừa đến, Tiểu Y lại tỏ ra vui mừng, mà Tiểu Y cũng sớm biết người đàn ông hôm đó chính là vị hôn phu của chị Thanh Trì.
Ôn Thanh Chi cười dịu dàng: "Tiểu Y, đồ đạc chuẩn bị thế nào rồi?"
Vừa nghe vậy, Tiểu Y lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng rất ra dáng: "Báo cáo Ôn tổng, mọi thứ chị dặn đã chuẩn bị xong xuôi! Sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào!"
Ôn Thanh Chi bị bộ dạng giả vờ nghiêm túc này của cô bé làm cho bật cười.
Mấy ngày trước, cô đã nói với Tiểu Y rằng sắp tới phải đi công tác ở Bắc Kinh và sẽ đưa cô bé đi cùng, bảo cô bé chuẩn bị trước những đồ dùng cần thiết ở Bắc Kinh để có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Y được đi công tác cùng Ôn Thanh Chi, cô bé vô cùng phấn khích.
Phía Phù Dung Diện đã có Tiểu Y trông coi, Ôn Thanh Chi trước nay không lo lắng, vừa rồi nhìn thấy Cố Trí Lễ cô đột nhiên nhớ ra vài chuyện, nói với Tiểu Y một tiếng rồi lại đi ra ngoài.
Ôn Thanh Chi đến một văn phòng luật sư tư nhân có uy tín.
Cô nghĩ, thỏa thuận tiền hôn nhân vẫn rất cần thiết. Thật ra từ hôm nói chuyện với Hạ Gia Âm, khi cô ấy nói đến việc không có điều khoản pháp lý bảo vệ, Ôn Thanh Chi đã muốn làm rồi.
Nhưng sau đó lại bận rộn với lễ đính hôn, thật sự không có thời gian rảnh. Hơn nữa cô lại không thể tìm người trong văn phòng luật sư thuộc Tập đoàn Ôn thị để làm việc này, vì tất cả những người làm việc cho Ôn thị đều biết mặt cô, đến lúc đó bị phát hiện không chừng lại thêm phiền phức.
Chọn lựa mãi mới quyết định văn phòng luật sư tư nhân này, dù sao thì tiêu chí hàng đầu của họ là tuyệt đối bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng. Người tiếp Ôn Thanh Chi là một người đàn ông trẻ tuổi, sáng sủa, điều này khiến cô có chút bất ngờ.
Người đàn ông dường như vừa nhìn đã nhận ra cô, vẫn thăm dò hỏi một câu: "Cô... Ôn?"
Ôn Thanh Chi biết mình bị nhận ra cũng không có gì lạ, cô dứt khoát gật đầu thừa nhận: "Là tôi."
Vương Nghị hơi ngạc nhiên mời cô ngồi xuống, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Cô Ôn, tôi là Vương Nghị, đây là danh thiếp của tôi."
Nói xong anh ta đưa qua một tấm danh thiếp, rồi nói tiếp: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô? Là kiện tụng, tố cáo hay tranh chấp tài sản?"
Ôn Thanh Chi lịch sự xem qua danh thiếp của anh ta, lắc đầu: "Đều không phải, tôi chỉ cần một bản thỏa thuận tiền hôn nhân."
"Cái này thì dễ thôi!" Vương Nghị vừa nghe giọng điệu cũng thoải mái hẳn lên, anh ta chỉ vào danh thiếp nói: "Mặt sau danh thiếp của cô Ôn là WeChat của tôi, cô cứ thêm bạn rồi gửi trực tiếp yêu cầu cho tôi là được."
"Khoảng khi nào thì có thể soạn xong?"
Vương Nghị cười tự tin: "Muộn nhất là tối mai tôi nhất định sẽ giao thỏa thuận đến tay cô."
Ôn Thanh Chi hài lòng rời đi.
Buổi tối gặp Hạ Gia Âm, Ôn Thanh Chi lại phát hiện trạng thái của bạn mình có chút không ổn.
Hạ Gia Âm phàn nàn mấy câu rằng ba bốn đơn hàng gần đây của Lâm Phàm đều gặp vấn đề. Cửa hàng vốn do hai người trông coi giờ đây phần lớn chỉ còn một mình cô ấy, thật sự mệt mỏi không xuể.
Ôn Thanh Chi thử đề nghị cô ấy thuê một nhân viên, Hạ Gia Âm vẫn từ chối. Cửa hàng thời trang tư nhân của họ vốn lợi nhuận không nhiều, thêm một nhân viên nữa thì càng ít đi.
Cô ấy lại không chịu nhận sự giúp đỡ vô điều kiện của Ôn Thanh Chi, vì thế chuyện tìm nhân viên đành gác lại.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Thanh Chi liền lên máy bay đi Bắc Kinh. Diêu Vi và Ôn Huyền vẫn không yên tâm về cô, lại được Tô Uẩn hết lời khuyên nhủ, nên quyết định đích thân đi cùng con gái đến Bắc Kinh, ngày hôm sau sẽ trở về, cũng tiện thể đến thăm nhà họ Cố một chuyến.
Dinh thự chính của nhà họ Cố nằm ở trung tâm thành phố Bắc Kinh, là một tòa tứ hợp viện rộng lớn gồm một tòa năm gian tiến kết hợp với bốn tòa ba gian tiến, khác với phong cách vườn kiểu Trung Hoa của Ôn Uyển ở Tô Thành. Từ cổng vào, gian chính cho đến hoa viên phía sau, đâu đâu cũng chạm trổ rồng phượng, kết cấu tầng tầng lớp lớp như bàn cờ, trang nhã mà tĩnh lặng. Nét đẹp nội hàm và thanh lịch của mỹ học phương Đông được thể hiện một cách trọn vẹn trong tòa tứ hợp viện này.
Ôn Thanh Chi ngắm nhìn những công trình kiến trúc cổ kính đẹp đẽ này, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi.
Họ vừa vào sân, người nhà họ Cố đã ra đón. Từ sớm Tô Uẩn đã dặn dò người chuẩn bị một bàn đầy những món ngon để chào đón nhà thông gia. Ăn cơm xong bà lại bảo Cố Trí Lễ đưa Ôn Thanh Chi đi tham quan khắp dinh thự nhà họ Cố.
Căn phòng mà Tô Uẩn chuẩn bị cho cô cũng được sắp xếp lại theo phong cách trước đây của cô ở Ôn Uyển, tuy không thể giống hệt nhưng tấm lòng này cũng đủ khiến Diêu Vi vô cùng cảm động.
Tô Uẩn cũng thật sự yêu chiều Ôn Thanh Chi như con gái ruột của mình vậy.
Diêu Vi và Ôn Huyền thấy vậy, trái tim đang lo lắng cũng dần thả lỏng, họ biết chỉ cần có Tô Uẩn thôi cũng sẽ không để Ôn Thanh Chi phải chịu chút tủi thân nào ở đây.
Dù nhà họ Cố hết lòng giữ lại, Diêu Vi vẫn từ chối ở lại qua đêm, sáng sớm mai Ôn Huyền còn phải đi công tác. Hai người vốn lo lắng cho Ôn Thanh Chi, cố gắng sắp xếp thời gian đưa cô đến đây, bây giờ cũng nên sớm trở về lo công việc của mình rồi.
Tiễn cha mẹ rời Bắc Kinh, không hiểu sao cảm giác mất mát chợt ùa về trong lòng Ôn Thanh Chi. Hốc mắt cô hơi hoe hoe, có chút không nỡ xa hai người.
Bắc Kinh tuy tốt, nhưng không bằng Tô Thành.
——
(1) Đoạn miêu tả tứ hợp viện này có tham khảo tư liệu trên mạng.